Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 45

Tài xế quay lại đưa cho Lâm Tư một chiếc chong chóng nhỏ, “Con gái tôi mua đó, nó cho tôi một cái.”

Lâm Tư bị chuyển hướng chú ý, nhận lấy rồi hạ cửa kính xe xuống một chút, gió bên ngoài thổi vào làm chiếc chong chóng quay tít kêu lạch cạch, Lâm Tư lẩm bẩm, “Đúng là trẻ con.”

Tài xế cũng không để bụng, tính tình của Lâm Tư vốn luôn giống như cô con gái nhỏ của ông – ngoài miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, rõ ràng mua cho ông mà cứ khăng khăng là "cho". Cũng như cách Lâm Tư rất thích mấy món đồ nhỏ nhắn vô dụng này nhưng lại nhất quyết nói rằng chúng "trẻ con quá".

"Tiểu thiếu gia, tôi nghe các bạn học của cậu trên đường về có nói sắp đến ngày hội thể thao của trường Đằng Tề rồi thì phải." Tài xế vòng xe, “Nghe nói đây là hội thể thao gia đình, có kết hợp với phụ huynh. Ngài Văn tổng và Văn thiếu họ có thời gian tham gia không?”

Thật ra tài xế không cần hỏi cũng biết, đến chuyện khi nào trường Đằng Tề tổ chức hội thao có lẽ Văn Nhược Trăn và Văn Hân Giản cũng chẳng rõ.

Lâm Tư đóng cửa kính xe lại, “Anh tôi sẽ tham gia.”

Tài xế hiểu ý, "anh trai" mà Lâm Tư nhắc đến không phải Văn Hân Giản, mà là người anh thường xuyên video call trên đường đi học về, là người anh từ trước khi Lâm Tư về Văn gia.

“Gia đình cậu trước đây cũng thương cậu lắm.” tài xế cảm thán.

Mọi chuyện về Lâm Tư đều được lo lắng từng li từng tí, vì vậy mà cậu nói chuyện gì cũng chắc nịch.

Tài xế lái xe vào Văn gia, dừng ngay cửa.

Lâm Tư cắm chiếc chong chóng vào túi bên cặp sách rồi bước vào trong.

Sở Hựu cũng đeo cặp xuống xe, “Bao giờ thì ăn?”

Lâm Tư dừng lại, “Cậu đói lắm à?”

Sở Hựu cúi mắt, khẽ “ừm” một tiếng.

Lâm Tư gãi gãi mặt, “Phải đợi mọi người đủ mặt, cậu cố chịu đi.”

Cậu đưa cho Sở Hựu một đĩa trái cây để ăn lót dạ rồi lên lầu tắm.

Khi cậu trở xuống, người Văn gia gần như đã có mặt đông đủ.

Lâm Tư bước tới ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Sở Hựu, thấy hắn đang lặng lẽ ăn một cách chăm chú.

Văn Nhược Trăn gắp cho Lâm Tư một con tôm bằng đũa công cộng, “Đây là lần đầu tiên Tư Tư mời bạn học đến nhà chơi đấy.”

Lâm Tư không động đến con tôm, cậu ngại bóc vỏ vì vỏ làm tay đau, “Cậu ta đến chỉ để ăn ké thôi.”

Văn Nhược Trăn nhìn lướt qua Sở Hựu, người từ đầu buổi ăn đến giờ chỉ cúi đầu chăm chú ăn, dường như hắn thật sự đến đây chỉ để dùng bữa mà thôi.

"Thế còn Văn Hân Phồn đâu?" Văn Hân Giản nhận thấy thiếu một người trên bàn ăn.

Văn Hân Dịch gắp con tôm trong đĩa của Lâm Tư, đeo găng tay vào để bóc vỏ, "Lái xe của Văn Hân Phồn hôm nay xin nghỉ, em ấy có gọi cho tôi, bảo tôi chờ em ấy cùng với…" Văn Hân Dịch khựng lại một chút, "Sở Hoài Sóc."

Đoạn ngập ngừng như lỡ nhịp, nhưng rất nhanh Văn Hân Dịch trở lại nhịp điệu bình thường, "Nhưng lúc đó tôi đã trên đường về nhà rồi."

Văn Hân Dịch đặt con tôm đã bóc vỏ trở lại đĩa nhỏ của Lâm Tư.

Lâm Tư đang định ăn, nhưng vừa liếc sang đã thấy Sở Hựu cũng đang ăn tôm. Tuy nhiên, Sở Hựu lại ăn cả vỏ, nhai kỹ rồi nuốt xuống.

Lâm Tư lập tức co ngón chân lại, tay đưa lên xoa cổ họng, tự dưng thấy đau rát.

Ký ức dần trở về với Lâm Tư, cậu cuối cùng nhớ ra mình đã mời Sở Hựu đến ăn cơm khi nào. Đó là lúc cậu thấy hắn ăn hết ba lát bánh mì nguyên cám chỉ trong vài miếng.

“Sao thế?” Văn Hân Dịch chú ý đến hành động của Lâm Tư, rót cho cậu một ly nước trái cây, “Bị nghẹn à?”

Lâm Tư lắc đầu.

Ánh mắt của mọi người trên bàn ăn đều thoáng nhìn qua lại giữa Lâm Tư và Sở Hựu, rồi Văn Nhược Trăn là người đầu tiên thu lại ánh nhìn, “Nếu lái xe của Văn Hân Phồn đã xin nghỉ thì thời gian tới cho Văn Hân Phồn ở nội trú đi, khỏi phải nhờ người khác đón đưa, tránh phiền phức, cũng đỡ những chuyện không vui.”

Văn Hân Giản khẽ nhíu mày, chưa lập tức đồng ý.

Văn Nhược Trăn đã đứng dậy, xoa đầu Lâm Tư, “Tư Tư, ăn chậm thôi, ba đi làm việc đây.”

Lâm Tư lắc nhẹ đầu, không mấy quan tâm, buông một câu hờ hững, “Cố lên.”

Văn Nhược Trăn bật cười, “Ừ, ba không thông minh bằng con, làm việc đúng là phải cố gắng rồi.”

Văn Nhược Trăn rời bàn, đi lên lầu.