Văn Hân Giản nhíu mày, Lâm Tư chưa bao giờ thực sự muốn quay về Văn gia. Cậu không thể trách người đã nuôi nấng mình là Lâm Cố, hay đúng hơn là cậu sợ rằng nếu mình đề cập đến thì Lâm Cố sẽ thực sự bỏ rơi mình. Vì vậy, cậu dồn mọi trách nhiệm lên Văn gia, tạo nên sự đối địch lạnh lùng với họ.
Văn Hân Giản cố giữ bình tĩnh nói, "Nếu như Lâm Cố không đồng ý…"
"Hân Giản." Giọng nam trầm ổn từ cửa vọng vào, cắt ngang lời của Văn Hân Giản.
Văn Hân Giản khẽ sững lại, "Ba?"
Văn Nhược Trăn gật đầu, "Ra bếp xem thử xem món sữa nấu với đậu phộng dành cho Tư Tư đã xong chưa, để nguội rồi mang vào cho em con."
Văn Hân Giản nhận lệnh rời khỏi phòng.
Văn Nhược Trăn chiếm lấy vị trí vừa rồi của Văn Hân Giản, "Anh cả lại khiến con không vui à?"
Lâm Tư nhai viên kẹo cầu vồng, lớp đường chua ngọt vỡ ra trong miệng, cậu ủ rũ ậm ừ một tiếng.
"Là vì hôm nay anh con xử lý không được ổn thỏa sao?" Văn Nhược Trăn hỏi, "Khiến con cảm thấy không hài lòng à?"
Chính vì xử lý quá tốt, tốt đến mức khiến Lâm Tư lo sợ Văn Hân Giản sẽ chiếm lấy vị trí của Lâm Cố.
Lâm Tư lén nhìn đồng hồ đeo tay nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, nhận ra bản thân đã trút giận lên Văn Hân Giản thay cho Lâm Cố, người thật ra không hề chọc giận mình.
Hàng mi dài và đen của Lâm Tư khẽ rung lên, nét mặt cũng dần thả lỏng, lộ ra vẻ hối hận, "Không phải."
Nếu Lâm Cố không phải là người không thể thay thế, liệu anh ấy có càng lúc càng xa mình? Ý nghĩ đó khiến Lâm Tư không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
"Lâm Cố đưa con về đây mà không hỏi ý kiến con, đúng không?"
Lâm Tư không muốn nghe nữa, vị chua của viên kẹo bỗng trở nên đắng ngắt, cậu quay mặt đi như muốn trốn tránh.
Văn Nhược Trăn xoa đầu cậu con trai út, lòng bàn tay khô ấm, mang theo sức mạnh xoa dịu, "Lâm Cố làm vậy là vì muốn tốt cho con. Anh ấy muốn con có thêm một người yêu thương con, vì máu mủ là điều không thể cắt đứt."
Lâm Tư ngước mắt nhìn Văn Nhược Trăn, như chú ốc sên nhỏ rụt rè đưa chiếc râu mềm mại ra để cảm nhận thế giới.
Văn Nhược Trăn nhẹ nhàng đón lấy trái tim nhạy cảm của Lâm Tư, "Khi ba mẹ Lâm gia qua đời, con mới mười ba tuổi, còn Lâm Cố mười chín. Ba mẹ Lâm gia để lại một khoản gia sản không nhỏ, đủ để con và Lâm Cố hoàn thành việc học. Nhưng khi những người thân mặt dày đến đòi chia phần gia sản và tiền bồi thường, Lâm Cố không hề ngăn cản, mặc kệ họ chia chác tất cả."
"Trong năm thứ hai đại học, Lâm Cố vừa học vừa làm, không chỉ tự lo học phí mà còn nuôi con tốt như thế này, những khó khăn mà anh ấy phải trải qua thật khó có thể nói hết."
"Tư Tư." Văn Nhược Trăn nói, "Lâm Cố làm vậy là vì anh ấy không muốn con phải chứng kiến cảnh những người thân mà con từng thấy từ bé lại lao vào tranh giành, đánh đập nhau chỉ vì tiền. Ba mẹ Lâm gia rất thương con, và Lâm Cố cũng sẵn sàng để con sống trong thế giới tình thân thuần khiết ấy, cũng sẵn sàng đưa con về Văn gia, chỉ vì con là con cháu Văn gia, sẽ nhận thêm một phần tình yêu thương."
Lâm Tư lặng lẽ lại xếp một hàng kẹo cầu vồng bảy màu.
"Ba chọn một viên ăn đi." Lâm Tư chăm chú nhìn Văn Nhược Trăn, như thể đây là một thử thách.
Văn Nhược Trăn phải đưa ra quyết định đúng đắn, để Lâm Tư hiểu rằng việc Lâm Cố đưa cậu về Văn gia là điều đúng đắn.
Văn Nhược Trăn hỏi: "Hôm nay là thứ mấy?"
Ánh mắt Lâm Tư thoáng lóe lên, "Thứ ba."
Văn Nhược Trăn nhặt viên kẹo màu cam thứ hai, "Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, hồi bé con từng có thói quen sống theo màu sắc của cầu vồng trong tuần, thứ hai mặc đồ đỏ, ăn đồ ăn màu đỏ."
"Thứ ba phải ăn kẹo màu cam.” Văn Nhược Trăn nói rồi ăn viên kẹo cầu vồng màu cam đó, "Những chuyện này ba mẹ Lâm gia biết, Lâm Cố biết, và ba cũng biết."
"Con hãy sống thật tốt ở Văn gia đến khi trưởng thành, coi như đây là cách để chúng ta bù đắp lại mười bảy năm mà chúng ta chưa từng có cơ hội ở bên con.” Văn Nhược Trăn hạ giọng xuống, "Được không, Tư Tư?"
Lâm Tư liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thứ vừa im lìm giờ đây đã sáng lên, hiện ra hơn chục tin nhắn mới, đôi mắt trong trẻo của cậu ánh lên niềm vui, rực rỡ như những mảnh vụn sao lấp lánh. Cậu nghiêng đầu, "Ba, ngày mai con có thể không đến trường không?"
"Con có thể nghỉ một ngày, hôm nay con đã chịu nhiều căng thẳng rồi." Văn Nhược Trăn sẵn lòng đáp ứng mong muốn nhỏ bé này của cậu con trai út.
Để cậu con trai út biết rằng người cha này cũng sẽ cưng chiều vô điều kiện, để cậu bé từng bước tự nguyện đến gần ông hơn.
"Cảm ơn ba."
Văn Nhược Trăn ánh lên nụ cười trong mắt, xoa đầu cậu con trai út, "Không có gì."