Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 30

Văn Hân Giản thoáng thấy bên dưới những lớp gai đó là sự ngây ngô và mềm yếu, tất cả nhờ vào quyết định vô cùng đúng đắn mà hắn đã đưa ra hôm nay.

Một đứa trẻ mười bảy tuổi còn mong gì hơn, ngoài tình yêu thương và sự bao bọc vô điều kiện từ gia đình.

Văn Hân Giản giờ đây đã bắt đầu hối hận vì từ đầu Văn gia đã không dành cho Lâm Tư những thiện ý chân thành nhất, không kịp thời bù đắp tình cảm gia đình đã thiếu vắng suốt mười bảy năm qua.

Lâm Tư nói: "Nhưng anh đâu có làm vì tôi, nếu tôi lại xin cho bọn họ, chẳng phải anh sẽ mất mặt lắm sao?"

"Em hiểu vậy là tốt. Văn gia chúng ta không có kẻ yếu hèn. Nếu em thật sự xin cho bọn họ, sau này có chuyện gì em đi mách ba thì ông ấy cũng sẽ mặc kệ em, anh cũng sẽ không quan tâm nữa." Văn Hân Giản, người không muốn đóng vai người tốt một cách vô ích, cảm thấy nhẹ lòng hơn.

"Đừng lo." Ánh mắt Văn Hân Giản ánh lên sự lạnh lùng gần như tàn nhẫn của một người thương gia, "Chuyện này không dính dáng đến Văn gia, nhưng anh vẫn có thể lấy danh nghĩa bạo lực học đường để khiến họ bị đuổi học."

Việc Sở Hựu có tha thứ hay không là chuyện của hắn, còn việc dùng tên Sở Hựu làm lý do là chuyện của Văn Hân Giản.

Dù sao thì, việc thiếu gia nhà họ Văn chỉ bị xô ngã mà đã ép người khác phải thôi học nghe sao cũng có phần khó coi, nên Văn Hân Giản cần một lý do chính đáng hơn để trừng trị bọn họ.

Kết thúc buổi học chiều, Lâm Tư ngồi xe cùng Văn Hân Dịch trở về Văn gia.

"Em trai, ba bảo anh giúp em làm bài tập." sau bữa tối, Văn Hân Dịch gõ cửa phòng Lâm Tư.

Lâm Tư ngồi ở bàn học, làm bài nào cũng chụp một tấm gửi cho Lâm Cố.

Người thường trả lời ngay như Lâm Cố lần này đã nửa tiếng trôi qua vẫn chưa phản hồi, trong khi Lâm Tư đã gửi hàng chục tấm, màn hình tin nhắn đầy những hình ảnh mà Lâm Tư liên tục gửi.

"Em không cần, ra ngoài đi." Lâm Tư xoay ghế, kẹp cây bút giữa các ngón tay, giọng đầy vẻ bực bội.

Văn Hân Dịch đã quen với thái độ lạnh nhạt vô tình của Lâm Tư, "Vậy anh sẽ gọi anh cả đến."

Lâm Tư bực mình, vẽ vài nét trên tờ đề thi, rồi vuốt phẳng mép giấy, nằm úp trên bàn chăm chú nhìn vào bài thi, như thể muốn soi ra điều gì thú vị từ những dòng chữ trên đó.

"Lâm Tư, anh vào đây." Văn Hân Giản gõ cửa hai lần rồi bước vào phòng.

Hiếm thấy Lâm Tư không xua đuổi Văn Hân Giản.

Văn Hân Giản đi đến bên cạnh Lâm Tư, "...Anh sẽ giúp em làm bài tập."

Lâm Tư chẳng chút cảm kích, "Tôi không cần, tôi chẳng hiểu anh nói gì đâu."

Văn Hân Giản còn chưa kịp bắt đầu đã phải nén cơn giận, "Lâm Cố bảo anh làm vậy."

Lâm Cố, người luôn có cách thuyết phục Lâm Tư, lần này lại gặp khó khăn, khiến Lâm Tư càng thêm bực bội, "Anh ấy bảo anh làm gì là anh làm đấy sao? Anh đâu phải là em trai của anh ấy!"

Văn Hân Giản làm như không nghe thấy, hiểu rằng Lâm Tư không thật sự giận mình mà là giận Lâm Cố.

Văn Hân Giản không hề khó chịu trước sự bực tức mà Lâm Tư dồn lên mình, thậm chí còn ngầm dung túng cơn giận của cậu, hy vọng rằng Lâm Tư sẽ gạt Lâm Cố ra khỏi lòng và để lại vị trí đó cho hắn - người anh ruột của cậu.

"Là bài này đúng không?" Văn Hân Giản tự mở đề thi của Lâm Tư, thấy câu áp chót vẫn để trống liền bắt đầu giảng bài.

Lâm Tư co chân đạp lên ghế, chống cằm lên đầu gối, lục túi sách lấy ra một gói kẹo cầu vồng, xếp kẹo theo từng màu ngay ngắn trên bàn rồi cúi đầu ăn từng viên.

Văn Hân Giản giảng đến khô cả miệng, quay sang thấy Lâm Tư đang chơi đùa vui vẻ, chẳng hề nghe một chữ nào, khiến hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng vì tức.

Văn Hân Giản trước đây từng thấy không ít phụ huynh trên tin tức bị con mình chọc giận đến nhập viện, nhưng không ngờ chưa cần kết hôn hay sinh con mà hắn đã được "thưởng thức" cái cảm giác này rồi.

"Lâm Tư!" Văn Hân Giản đập mạnh xuống bàn, khiến Lâm Tư giật nảy mình.

Lâm Tư lớn tiếng hơn cả Văn Hân Giản: "Anh làm gì vậy!"

Văn Hân Giản day mạnh vào thái dương đang đau nhức, kìm nén cơn giận nói: "Nghe cho đàng hoàng."

Lâm Tư cau mày, "Tôi đã nói rồi, anh giảng tôi chẳng hiểu gì cả, tôi không nghe."

Sự kiên nhẫn của Văn Hân Giản đã cạn, "Em còn chưa thèm nghe một lời!"

Lâm Tư ném thêm một viên kẹo cầu vồng vào miệng, "Vì tôi không muốn nghe anh giảng."

"Lâm Tư, rốt cuộc em muốn thế nào?" Văn Hân Giản không kìm được cơn giận do sự chống đối của Lâm Tư, "Anh mới là anh trai em, nhà họ Văn mới là gia đình của em, dù em có không chấp nhận thì đây vẫn là sự thật."

Lâm Tư đứng dậy khỏi ghế, "Là các người ép tôi phải rời khỏi anh trai tôi!"