Pháo Hôi Tìm Đường Chết, Xin Đừng Quá Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 4

Nước mắt của Văn Hân Phồn bất chợt trào ra, dưới ánh mắt chăm chú từ mọi người xung quanh, cậu ta vội cúi đầu xuống, lúng túng lau nước mắt, “Em…em không sao.”

“Câu nào chưa hiểu vậy?” Lâm Cố cầm lấy bài thi từ tay Lâm Tư.

Ngay lập tức, Lâm Tư bị chuyển sự chú ý, cằm tựa lên vai anh, tay từ phía sau vòng qua, chỉ vào tờ giấy thi, “Bài cuối cùng đây ạ.”

Lâm Cố nhìn qua hai lượt, ngón tay có vết chai mỏng chỉ vào hình học không gian, “Nối điểm A với điểm F, rồi vẽ đường trung trực…”

Vừa nghe Lâm Cố giải thích, Lâm Tư liền hiểu ngay, cậu giật lại bài thi, vui vẻ reo lên, “Em hiểu rồi.”

Văn Nhược Trăn xen vào, hỏi, “Tư Tư học hành chăm chỉ vậy, kết quả thế nào?”

Lâm Tư nghiêng đầu, cầu cứu anh, “Anh?”

Ngôi trường mà Lâm gia đã chọn cho Lâm Tư là một nơi đặc biệt, không công khai điểm số của học sinh, nhằm tránh gây áp lực quá lớn cho các em.

Vì vậy, học sinh ở trường này không thể chỉ dựa vào nhà trường mà còn phải có sự phối hợp chặt chẽ từ phụ huynh. Điều này đòi hỏi cha mẹ đầu tư nhiều thời gian và công sức để đảm bảo thành tích học tập của con em mình.

Lâm gia luôn đặc biệt quan tâm đến Lâm Tư, tuyệt nhiên không thiếu sự chú ý dành cho cậu.

Lâm Cố tự nhiên nói tiếp, “Chỉ cần mỗi ngày được tôi kèm cặp, điểm của Lâm Tư sẽ luôn ổn định trong top 10 của lớp.”

“Nếu không có ai kèm cặp em thì sao?” Lâm Tư tò mò hỏi, không ngờ rằng mình vẫn có thể đứng trong top 10 của lớp. Thảo nào khi cậu và bạn cùng bàn cùng ngủ gật trong lớp, giáo viên chỉ phạt bạn mà bỏ qua cho cậu.

Lâm Cố đưa tay xoa đầu em trai, “Sẽ không có chuyện không ai kèm em đâu.”

Từ khi Lâm Tư vào mẫu giáo, mỗi ngày làm bài tập đều có ba mẹ thay phiên nhau ở bên giám sát. Sau này, lại có thêm anh nữa.

Văn Nhược Trăn tán dương, “Tư Tư thật thông minh.”

Lâm Tư được khen, cậu cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong, tự hào nói, “Chắc cũng tàm tạm thôi, đều là nhờ anh trai dạy tốt.”

“Thành tích của Hân Phồn cũng không tồi, luôn nằm trong top 3 toàn khối,” Văn Hân Giản liếc qua, thấy ánh mắt cảm động của Văn Hân Phồn, không nói nên lời. Cảm giác trách nhiệm làm anh trai lại trỗi dậy, hắn mở lời bảo vệ, “Có thấy anh khen ngợi em ấy đâu.”

Văn Nhược Trăn theo phản xạ liếc nhìn Lâm Tư, cậu con trai nhỏ được nuông chiều hoàn toàn chẳng mảy may quan tâm đến những lời qua lại của họ, chỉ thì thầm với Lâm Cố điều gì đó.

Lâm Cố vỗ nhẹ lên cánh tay cậu đang ôm lấy cổ mình, ý bảo cậu im lặng.

“Ba mẹ tôi và tôi đã dành cho Lâm Tư tất cả tình yêu thương, đến trước khi qua đời, họ vẫn cảm thấy áy náy vì không thể cho Lâm Tư một môi trường sống tốt hơn.” Ánh mắt Lâm Cố lướt qua quần áo và trang sức của Văn Hân Phồn. “Văn Hân Phồn được sống trong điều kiện vật chất đầy đủ từ nhỏ tại Văn gia. Tôi tin Văn gia không phải là một gia đình thiếu thốn tình cảm, nên những gì Văn gia nợ cậu ta vốn chẳng liên quan gì đến Lâm Tư, đúng không?”

Giọng của Lâm Cố không nhanh không chậm, nhưng lại như một cái tát chát chúa vào mặt Văn Hân Giản, “Ít nhất, theo tôi nghĩ, sự thiếu sót và bỏ bê của Văn gia trong việc nuôi dưỡng trẻ con không nên trở thành lý do để đố kỵ với việc Lâm Tư được yêu thương từ khi sinh ra, phải không? Cậu chủ nhỏ của Văn gia.”

Mặt Văn Hân Giản nóng bừng như bị bỏng.

Trong sự cố này, người chịu thiệt thòi nhất chính là Lâm Tư và Văn Hân Phồn; họ cũng là những người vô tội nhất.

Văn Hân Phồn đang hưởng thụ cuộc sống xa hoa vốn thuộc về Lâm Tư, trong khi Lâm Tư lại được nhận sự yêu thương mà lẽ ra là của Văn Hân Phồn.

Môi trường sống của Lâm Tư thua xa Văn gia, và cha mẹ Lâm đã nỗ lực hết sức để bù đắp cho cậu. Còn tình cảm đáng thương của Văn Hân Phồn, Văn gia lại chưa bao giờ nghĩ đến việc bù đắp.

Vốn dĩ đây là lỗi của Văn gia, thế mà Văn Hân Giản lại lên tiếng vì cảm giác bất công cho Văn Hân Phồn, và trong tiềm thức của hắn, hắn thậm chí đã đổ lỗi cho Lâm Tư vì những tổn thương mà Văn Hân Phồn phải chịu ở Văn gia.

Vành tai của Văn Hân Giản đỏ bừng, lắp bắp mãi không thốt nên lời xin lỗi, chỉ gượng gạo nói, “Tôi không có ý đó.”

Văn Hân Phồn cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, Lâm Cố dường như chỉ còn thiếu việc khắc hai chữ “giả dối” lên trán cậu.

Vốn đang thấy tủi thân, Văn Hân Phồn giờ đây chỉ biết cúi đầu, xấu hổ không dám ngẩng mặt lên. Bộ quần áo cao cấp đắt tiền bó sát dần như kìm kẹp cả thân thể, khiến cậu ta khó thở, “Lâm Tư, xin lỗi cậu, là tôi đã chiếm lấy cuộc sống vốn thuộc về cậu.”