Lâm Tư đặt mạnh tờ bài tập ướt sũng lên bàn trà, quay đầu nhìn Lâm Cố với ánh mắt đầy chờ đợi.
“Anh ta đặt đĩa nho lên bài tập của em, bài không làm được, nho cũng không ăn được nữa. Anh ơi, em đói rồi.”
Tiểu Văn tổng, người vừa mang tiếng xấu mà không thể biện bạch, chỉ có thể hít sâu mấy hơi để giữ bình tĩnh, không cãi nhau với Lâm Tư ngay tại chỗ.
Lâm Cố đứng dậy vào bếp, lấy ra một bát cháo hải sản đã giữ ấm từ sớm, đặt lên bàn trà cho Lâm Tư ăn khuya.
Sau đó, anh quay vào phòng Lâm Tư nhặt đĩa nho, ra ngoài đặt lại trên bàn, đồng thời cẩn thận nhặt đôi dép lên cho Lâm Tư mang vào. Anh đi rửa lại chỗ nho rồi bày chúng trước mặt Lâm Tư, sau đó mới lấy giấy lau tay.
Lâm Tư ngồi khoanh chân trên chiếc gối tựa, chen giữa bàn trà và ghế sofa, chậm rãi ăn cháo.
Giọng nói của Lâm Cố vang lên: “Văn tổng, gia đình nhỏ của chúng tôi có thể không giống gia đình giàu có của các anh, đặc biệt là trong cách nuôi dạy con cái.”
“Lâm Tư sinh ra trong một gia đình như của chúng tôi là để được hưởng hạnh phúc, thậm chí chẳng cần phải làm gì cả. Thêm nữa, nó lại là con út mà ba mẹ tôi sinh khi tuổi đã lớn. Dù chế độ phong kiến đã không còn, nhưng trong nhà chúng tôi, nó chính là tiểu hoàng đế.”
Lâm Cố nhẹ nhàng trải phẳng tờ bài tập ướt sũng của Lâm Tư lên bàn trà.
“Anh cũng thấy rồi đấy, nó đã được nuông chiều đến mức không coi ai ra gì, chỉ có mình nó là trung tâm. Ba mẹ tôi thì vui vẻ chấp nhận điều đó, nếu họ còn sống chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục chiều chuộng nó. Và tất nhiên, với tư cách là anh trai, tôi cũng chẳng bao giờ khắt khe với nó.”
“Nếu nhà họ Văn không thể chấp nhận tính cách của Lâm Tư.” Lâm Cố ngầm ám chỉ: “Tôi vẫn giữ ý kiến của mình, nếu về nhà họ Văn mà không được đối xử tốt như ở nhà họ Lâm, thì thà không về còn hơn.”
Văn Nhược Trăn lướt qua khuôn mặt xám xịt của cậu con trai cả.
“Tôi hiểu ý của anh. Nhà họ Văn chúng tôi có bốn người, tôi, con trai cả Văn Hân Giản, con trai thứ Văn Hân Dịch, và Lâm Tư. Nó vào nhà họ Văn sẽ là em út, và với tư cách làm cha và các anh trai, chúng tôi sẽ chiều theo ý nó.”
Bên cạnh, Văn Hân Phồn – đứa trẻ vốn là con ruột của nhà họ Lâm – gương mặt tái nhợt. Lâm Cố đã thu hết biểu cảm thất vọng của cậu ta vào mắt nhưng không dừng lại lâu.
“Tập đoàn Cẩm Kỳ lớn mạnh, nhà cửa rộng lớn, nên có lẽ khó có thể chăm sóc cho một đứa trẻ, nhưng tôi vẫn còn vài yêu cầu.”
Lời nói của Lâm Cố có phần uyển chuyển. Nhà họ Văn đâu chỉ là không chăm lo cho con cái; đứa trẻ sinh ra đã bị giao phó cho quản gia và bảo mẫu, ngoài tiền ra thì chẳng có gì khác. Cả gia đình có mà cân tình cảm thì cũng chẳng được vài lạng.
Văn Nhược Trăn vẫn chừa đường lui.
“Anh cứ nói.”
Lâm Cố nói: “Trong nhà không thể vắng bóng người. Ý tôi là, ngoài người giúp việc nhà họ Văn, mỗi khi Lâm Tư tan học về nhà, biệt thự không được vắng lặng.”
“Khi ngồi ăn trên bàn ăn, phải có người cùng ngồi ăn với nó.”
“Buổi tối khi làm bài tập, phải có người ở cạnh.”
“Các hoạt động của trường có liên quan đến phụ huynh, phải có người tham gia.”
…
Lâm Cố tỉ mỉ căn dặn mọi thứ liên quan đến Lâm Tư, không bỏ sót điều gì.
“Nó là một đứa trẻ cần nhiều tình cảm. Ba người trong nhà họ Văn chắc đủ để đáp ứng cho nó chứ?”
Thực ra, nhà họ Văn còn lạnh nhạt hơn cả những gì Lâm Cố nghĩ, nhưng Văn Nhược Trăn vẫn gật đầu đồng ý từng điều một.
“Anh trai thứ hai của Lâm Tư chỉ lớn hơn nó hai tháng. Tôi sẽ chuyển nó vào học cùng trường trung học của anh trai, mỗi ngày sẽ có người đưa đón và kèm cặp bài vở. Các hoạt động phụ huynh, tôi sẽ cùng với anh cả của nó thay phiên tham dự, còn khi ăn uống, ngoài anh hai, tôi và Hân Giản sẽ cố gắng sắp xếp thời gian có mặt.”
Lâm Cố thấy thế liền không nói thêm gì nữa.
“Bài tập đã khô rồi, ăn no rồi thì về phòng làm bài đi.”
Lâm Tư húp nốt thìa cháo cuối cùng, lại bỏ thêm vài quả nho vào miệng rồi mới cầm bài tập về phòng.
Văn Hân Giản nhịn nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng: “Yêu cầu của anh, nhà họ Văn đều đã đồng ý. Vậy còn Hân Phồn? Anh định xử lý em ấy thế nào?”
Văn Hân Phồn bên cạnh run rẩy nhìn về phía Lâm Cố, ánh mắt đầy khát khao mong đợi.
Lâm Cố không hề giấu giếm.
“Ba mẹ tôi trước khi mất đã để lại di chúc, giao phó cho tôi chăm sóc Lâm Tư. Đối với Văn Hân Phồn, tôi không có trách nhiệm nào cả. Tuy nhiên, vì cậu ta mới mười bảy tuổi, tôi sẽ chu cấp phí nuôi dưỡng cho đến khi cậu ta đủ tuổi trưởng thành.”
Văn Hân Giản cau chặt đôi lông mày.
“Anh không định lo cho em ấy sao?”
Lâm Cố bình tĩnh đáp: “Tôi đã nói rồi, ba mẹ tôi chỉ yêu cầu tôi chăm sóc Lâm Tư. Hơn nữa, Văn tổng đây ý nói là nhà họ Văn không muốn nhận lại Văn Hân Phồn sao?”
Văn Hân Giản dĩ nhiên không có ý đó, nhà họ Văn nuôi bao nhiêu con trai cũng được.
Chỉ là, so với Lâm Tư được lo lắng chu đáo mọi bề, thì Văn Hân Phồn trong cảnh bị đùn đẩy lại trông thật đáng thương. Dù sao cậu ta cũng đã gọi mình là anh trai suốt mười mấy năm qua. Trong lòng Văn Hân Giản không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót.
Lúc này, Lâm Tư quay trở lại, nghe được toàn bộ câu chuyện. Cậu trèo qua ghế sofa, nhảy lên tựa lưng vào Lâm Cố, ló đầu ra với bộ tóc bù xù, đôi mắt đen láy tinh nghịch đầy vẻ trêu chọc, liếc nhìn biểu cảm đầy tội nghiệp của Văn Hân Phồn mà cười ranh mãnh: “Không ai thèm nhận cậu à ~”