Vận Mệnh Chú Định

Chương 10: Cậu muốn tôi làm gì cũng được

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua thật nhanh, sau kỳ nghỉ đông năm lớp 12, các bạn học sinh lại tụ họp ở lớp, bắt đầu học kỳ cuối cùng đầy gian nan.

Điểm số của Sở Uyên đã có thể ổn định trong top 3 của khối nhưng cậu vẫn chăm chỉ học như thường lệ.

Một buổi tối tự học sau khi khai giảng một tháng, Yến Thần vừa giảng bài cho Sở Uyên, một cánh tay từ bên ngoài cửa sổ đưa vào, một tờ giấy rơi xuống bàn.

Giáo viên chủ nhiệm: "Yến Thần, lớp trưởng nghỉ phép hai ngày, em xem cho các bạn điền vào tờ giấy này, tích cực một chút."

Yến Thần: "Vâng."

Vài chữ to trên tờ giấy, Đơn đăng ký tham gia đại hội thể thao.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm đi, mấy bạn học ngồi xung quanh đều tụ tập lại chỗ Yến Thần, tiếng bàn tán dần lan ra khắp lớp.

Yến Thần xua tan đám người xung quanh, bước lên bục giảng: "Im lặng nào, chiếm chút thời gian của mọi người, thứ hai tuần sau là đại hội thể thao, các bạn nào có ý định tham gia thì đến tìm tôi đăng ký."

"Lớp trưởng, đăng ký có phúc lợi không?"

Các bạn học ngồi bên dưới, ai nấy đều nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh.

Yến Thần: "Có điều kiện thì tìm riêng tôi nói chuyện."

Tiếng reo hò bên dưới lẫn với tiếng tranh nhau đăng ký, bị tiếng phấn viết bảng của Yến Thần đè xuống.

Yến Thần: "Tự học trước, giờ ra chơi đăng ký."

Vì vậy, khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Yến Thần bị vây quanh đến mức không thở nổi.

Giờ ra chơi quá ít nên khi tan học tự học buổi tối, Yến Thần lại bị giữ lại.

Về đến nhà, hai người vẫn vào phòng học như thường lệ.

Yến Thần nhìn Sở Uyên, chậm rãi cất đống tài liệu trên tay, lại nhìn tờ đề mà cậu đã không động bút mấy phút.

"A Uyên?"

Thấy Sở Uyên ngơ ngác nhìn mình, Yến Thần cười nhẹ: "Sao vậy? Tâm trí để đâu thế?"

Tai Sở Uyên đỏ lên: "Em có thể, cũng đăng ký không?"

Động tác trên tay khựng lại, Yến Thần nhìn vào tờ đơn đăng ký chỉ còn lại ba suất chạy ba nghìn mét.

"Chỉ còn ba nghìn mét, nếu em muốn đăng ký thì đương nhiên là được."

Sở Uyên hơi do dự, dường như không dám nhìn cậu, Yến Thần phản ứng lại, cầm bút, viết tên Sở Uyên vào tờ đơn đăng ký, sau đó cười nhìn Sở Uyên.

Nhìn Sở Uyên bị đoán trúng tâm tư, tai đỏ bừng, muốn tránh ánh mắt, Yến Thần tiến lại gần cậu, giơ tay nhẹ nhàng xoa gáy Sở Uyên, vừa dịu dàng vừa bá đạo ép cậu nhìn mình.

"Nói đi, muốn tôi làm gì?"

Sở Uyên: "... Anh đừng lại gần như vậy."

Yến Thần thuận theo ý cậu lùi ra xa một chút.

Sở Uyên: "... Bất kỳ điều kiện gì cũng được sao?"

Yến Thần: "Em còn định bắt anh ký hiệp ước bất bình đẳng à?"

Sở Uyên: "..."

Yến Thần: "Thật sự muốn bắt anh ký hiệp ước bất bình đẳng."

Thấy Sở Uyên đã đỏ mặt, Yến Thần tiếp tục trêu chọc: "Nói ra cho anh trai nghe xem có bất bình đẳng đến mức nào."

Sở Uyên: "... Ghi nhớ trước, anh nợ em một điều kiện."

Yến Thần ngoan ngoãn đáp ứng: "Bất kỳ điều kiện gì cũng được."

Đại hội thể thao diễn ra rất suôn sẻ, vòng chung kết chạy ba nghìn mét, Yến Thần đứng ở đích đến, đỡ lấy cậu thiếu niên thở hổn hển đâm vào lòng mình.

Sở Uyên: "Em thắng rồi!"

Yến Thần: "Ừm, giải nhất, A Uyên giỏi quá."

Sở Uyên đỏ cả cổ lên, không biết là vì chạy hay vì Yến Thần.

Sau khi đại hội thể thao kết thúc, trường cho nghỉ nửa ngày, buổi tối tiếp tục học tự học buổi tối.

Giáo viên chủ nhiệm: "Lần này lớp chúng ta đạt giải nhất, phải cảm ơn sự nỗ lực của mỗi bạn học sinh, nhà trường thưởng năm trăm tệ tiền thưởng, sau khi được nhà trường phê duyệt, buổi tự học buổi tối ngày mai sẽ do các em tự tổ chức để ăn mừng."

Cả lớp lập tức reo hò không ngớt, thấy sắp hết giờ, giáo viên chủ nhiệm giao cho Yến Thần, tổ chức hoạt động này, chiêu đãi mọi người thật tốt.

Buổi tối ở nhà, Yến Thần bị chặn ở phòng học.

Yến Thần nhìn bàn tay chặn trước người, nghiêng đầu thấy tai Sở Uyên đỏ bừng.

Cười tiến lên một bước, bàn tay kia rất nhát gan rụt về, Yến Thần cười nhẹ: "Sao vậy?"

Sở Uyên: "... Anh còn nợ em một điều kiện."

Yến Thần: "Ừm, nghĩ ra muốn gì rồi à?"

Sở Uyên: "Ngày mai..."

Thấy cậu do dự, Yến Thần nhướng mày: "Điều kiện đưa ra ngày mai có thể coi là ước nguyện sinh nhật, chắc chắn muốn đưa ra bây giờ không?"

Sở Uyên: "Anh biết?"

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của cậu, Yến Thần sửng sốt một chút, cúi người lại gần cậu.

"Muốn anh ở bên em đón sinh nhật?"

Sở Uyên: "... Ừm."

Trong lòng như bị thứ gì đó đập mạnh, Yến Thần giơ tay ôm chặt người vào lòng, nhẹ nhàng xoa tóc.

Kim phút và kim giờ trên tường trùng khít, sau một tiếng động, Yến Thần nhẹ giọng nói: "A Uyên, sinh nhật vui vẻ."

Trong lòng truyền đến tiếng đáp lại trầm ấm: "Cảm ơn."

Yến Thần: "Muốn anh ở bên em đón sinh nhật một mình không?"

Thấy Sở Uyên đỏ tai né tránh ánh mắt cậu, Yến Thần giơ tay nâng mặt cậu lên: "Ước nguyện sinh nhật không giới hạn, A Uyên, cậu muốn anh làm gì cũng được."

Sở Uyên: "... Muốn."

Vì vậy, thời gian ăn mừng tự học buổi tối còn chưa bắt đầu, công thần của đại hội thể thao đã bị lớp trưởng dẫn đi, giống như đến lớp ký tên rồi chuồn mất.

Sinh nhật của Sở Uyên nên Yến Thần đã đặt bánh từ sớm, rời khỏi trường là đưa cậu đến nhà hàng đã đặt trước.

Trong phòng chỉ có hai người, trên bàn toàn là đồ Sở Uyên thích ăn, cách bài trí trong phòng đều là màu sắc nhạt và phong cách đơn giản mà Sở Uyên thích, tỉ mỉ đến mức cả ánh sáng và mùi hương trong không khí cũng là mùi cậu thích.

Người trước mặt hiếm khi mặc vest, áo khoác được anh treo trên giá áo, trên người là chiếc áo sơ mi trắng may đo riêng, cởi một cúc áo, có chút hương vị cấm dục, ngồi nghiêm trang, sau đó đổi miếng bít tết đã cắt trên tay với miếng trước mặt cậu.

Theo yêu cầu mạnh mẽ của Sở Uyên, sau khi bữa tối kết thúc, bánh kem đã được mang lên, còn rất chu đáo tặng kèm rượu, Yến Thần giúp cậu cắm nến: "Nghĩ ra ước nguyện gì chưa?"

Sở Uyên: "Ước nguyện không thể nói ra."

Từng ngọn nến được thắp lên, Yến Thần cười nhẹ nhìn cậu: "Biết đâu anh còn linh nghiệm hơn nó thì sao?"

Thắp xong nến, Sở Uyên nhắm mắt lại ước nguyện, trong căn phòng tối chỉ có những ngọn nến trước mặt chiếu sáng, từng chút ánh nến như đang kể về tình cảm của người ngồi đối diện dành cho cậu, giọng nói dịu dàng truyền đến bên tai, là Yến Thần đang hát bài chúc mừng sinh nhật cho cậu.

Ước nguyện sinh nhật không giới hạn, muốn anh làm gì cũng được, Sở Uyên nhớ lại, muốn anh mãi mãi ở bên em, không biết có phi thực tế quá không.

Sau khi ước nguyện được truyền đạt, Sở Uyên mở mắt thổi tắt nến, một lát sau, đèn sáng lên, Sở Uyên nhìn thấy món quà sinh nhật mà Yến Thần đã chuẩn bị.

"... Sao lại có ba phần?"

Yến Thần: "Bố mẹ nhờ anh mang đến cho em, họ muốn đến đây với em nhưng anh nói với họ rằng anh muốn ở bên em một mình."

Nhìn Sở Uyên đỏ tai cất quà đi, Yến Thần cắt bánh cho cậu, không ngờ Sở Uyên lại nhìn chằm chằm vào rượu.

Yến Thần: "Muốn uống rượu à?"

Sở Uyên gật đầu: "Em đã trưởng thành rồi."

Ánh mắt chân thành, Yến Thần mở rượu, rót cho cậu rượu vang đỏ.

"Uống vừa phải thôi, đừng uống nhiều quá."

Sở Uyên nở nụ cười, gật đầu đáp ứng.

Một lát sau, Yến Thần bất lực nhìn người trước mặt chỉ uống một ly rượu mà đã đỏ mặt, giơ tay ngăn không cho cậu tiếp tục uống, thấy Sở Uyên nhíu mày.

Yến Thần: "Ngoan, chúng ta không uống nữa được không?"

Sở Uyên: "... Em muốn uống hết."

Yến Thần: "Em say rồi."

Sở Uyên: "... Không có."

Ngây ngốc, ngay cả nói chuyện cũng phải phản ứng một lúc mới nói, còn nói là không say, Yến Thần bất lực nhân lúc cậu không để ý giật lấy ly rượu uống cạn.

"Được rồi, uống hết rồi, chúng ta về nhà thôi."

Sở Uyên cau mày nhìn ly rượu rỗng trên tay, dường như đang suy nghĩ tại sao chỉ chớp mắt mà đã hết.

Về đến nhà, Yến Thần ngồi xổm xuống thay giày cho Sở Uyên, rồi kéo cậu ngồi xuống ghế sofa.

"Ngoan ngoãn ngồi đây, đừng chạy lung tung, anh đi pha trà."

Sở Uyên: "... Ừm."

Đi đến bàn trà bên cạnh, vừa bắt đầu đun nước, một bàn tay vòng qua eo, Yến Thần quay người ôm người vào lòng, giơ tay nhẹ nhàng xoa tai Sở Uyên vẫn còn đỏ.

"Em bé, sao say rồi lại đi chiếm tiện nghi của anh trai?"

Sở Uyên: "... Em đã trưởng thành rồi."

Yến Thần nhẹ giọng dỗ dành: "Ừm, đã trưởng thành rồi, vậy tại sao em bé trưởng thành lại không nghe lời, không ngoan ngoãn ngồi yên mà chạy lại đây làm gì?"

Yến Thần bất đắc dĩ lùi lại một bước, dựa vào mép bàn trà cao nửa người, tay đặt sau lưng Sở Uyên bất đắc dĩ thu lại chống lên bàn, một tay còn lại bảo vệ người đang đè lên người anh.

Ổn định lại thân hình rồi thở đều, thấy người vừa cắn anh đang cười đắc ý.

Yến Thần giơ tay véo mặt cậu: "A Uyên, em có biết mình vừa làm gì không?"

Sở Uyên: "... Chiếm tiện nghi."

Còn biết là chiếm tiện nghi của anh, tiếng động phía sau nhắc nhở anh nước đã sôi, đỡ người ấn cậu ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, Yến Thần pha trà để nguội rồi đặt trước mặt cậu.

"Đợi em tỉnh táo, em muốn chiếm tiện nghi thế nào cũng được."

Nhìn ánh mắt ngây ngốc của Sở Uyên, Yến Thần bất lực thở dài, xoa xoa tóc cậu: "Tốt nhất là em không mất trí nhớ."

Không như ý Yến Thần, khi Sở Uyên tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cậu đã không nhớ gì nữa.

Sau lễ kỷ niệm ngắn ngủi, không khí học tập lại trở lại trong lớp.

Kết quả thi giữa kỳ đã có, Sở Uyên đạt giải nhất.

Nhưng Sở Uyên cảm thấy Yến Thần hôm nay có gì đó không ổn nhưng lại không có gì không ổn.

Vẫn sẽ dậy sớm làm bữa sáng, sẽ rót nước nóng cho cậu mang theo trong cặp, sẽ dặn dò cậu đi chậm không cần vội trước khi ra khỏi cửa, sẽ giúp cậu sắp xếp bài tập mỗi ngày.

Phát hiện ra bài toán khó, quay sang hỏi Yến Thần cũng sẽ được giải đáp kiên nhẫn và chi tiết, học xong bài, Sở Uyên vui vẻ quay lại, vừa định động bút thì cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường.

Yến Thần luôn xoa đầu cậu khi cậu ngoan ngoãn làm xong mọi việc nhỏ, khen ngợi dịu dàng, tiếp xúc thân mật nhưng hôm nay thì không nên Sở Uyên không quen.

Sở Uyên phản ứng lại, từ từ giải xong bài toán, suy nghĩ rồi quay người đưa cho Yến Thần kiểm tra nhưng ngoài một câu khẳng định đúng, Sở Uyên không nghe được lời nào muốn nghe.

Giờ học bắt đầu suy nghĩ, tại sao Yến Thần đột nhiên thay đổi, dường như bắt đầu từ sáng khi anh hỏi cậu còn nhớ chuyện ngày hôm qua không.

Đó là do hôm qua cậu đã làm gì khiến Yến Thần không vui sao? Cậu cũng không ngờ tửu lượng của mình kém đến vậy, say rồi làm gì chắc chắn không phải cố ý, Yến Thần cũng không nói cho cậu biết sai ở đâu.

Kết thúc một ngày học, Sở Uyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Tan học tự học buổi tối, Yến Thần bị lớp trưởng gọi đi vẫn chưa về, Sở Uyên ngồi đợi anh ở chỗ ngồi, đồng thời thầm hạ quyết tâm, nhất định phải phá vỡ bầu không khí này, ít nhất phải biết được Yến Thần đang tức giận vì điều gì.