Vận Mệnh Chú Định

Chương 9: Mong bình an từng năm

Nhìn thời gian đã gần cuối kỳ, Yến Thần hiện tại đã trở thành gia sư toàn thời gian, thành tích của Sở Uyên cũng từng bước được nâng cao trong các bài kiểm tra định kỳ.

Ngày cuối kỳ, Yến Thần phối hợp làm một bài kiểm tra, đại khái hiểu được độ khó của đề thi, chưa đến giờ đã nộp bài, ở bên ngoài phòng thi bên cạnh nhìn Sở Uyên.

Cậu thiếu niên bên cửa sổ phía trong đang cúi đầu chăm chú viết bài văn, ánh nắng ấm áp chiếu lên vai cậu, có lẽ một cơn gió thổi qua hơi lạnh, Sở Uyên vô thức giơ tay kéo chặt khăn quàng cổ.

Một lát sau, Sở Uyên buông bút, muốn ngẩng đầu nhìn thời gian nhưng ánh mắt lại vô thức dừng trên người Yến Thần.

Yến Thần đang dựa vào lan can, vẫy tay với cậu, chiếc khăn quàng cổ trên cổ như chạm vào công tắc nào đó vành tai Sở Uyên đỏ lên, cúi đầu kiểm tra bài thi.

Sáng nay lúc ra khỏi nhà, vì nhiệt độ giảm quá nhanh, Yến Thần đã lấy khăn quàng cổ của mình, khi Sở Uyên không muốn đeo khăn quàng cổ mà muốn ra ngoài, Yến Thần liền vòng tay ôm người vào lòng, ấn cậu đeo vào.

"Ngoan, đeo cho cẩn thận."

Tiếng chuông nộp bài vang lên, các bạn học sinh lần lượt lên bục nộp bài, Yến Thần cầm lấy cặp sách để bên tường, chờ Sở Uyên đi tới, vừa nghe cậu nói về cách nhìn nhận đề thi lần này, vừa bỏ đồ dùng học tập vào cặp.

Sở Uyên: "Trưa về nhà ăn nhé? Em muốn ăn lẩu."

Yến Thần: "Được, đi siêu thị trước."

Ra khỏi trường học lên xe buýt, không còn gió lạnh thổi, Sở Uyên đưa tay tháo khăn quàng cổ, tiện tay đặt vào tay Yến Thần, đến khi gần xuống xe lại ngoan ngoãn để Yến Thần đeo khăn quàng cổ vào cổ.

Vào siêu thị, hai người đi thẳng đến tủ đông, Yến Thần lấy hai gói gia vị lẩu uyên ương, chờ Sở Uyên bỏ đồ muốn ăn vào giỏ hàng.

Hai người đi trước sau, người này chọn một người theo sau, một người phụ nữ đứng bên cạnh cười nói: "Hai đứa tình cảm thật tốt, không giống hai đứa con trai nhà tôi, ngày nào cũng cãi nhau."

Yến Thần cười đáp: "Con trai nhà chúng tôi ngoan."

Sở Uyên đỏ vành tai kéo Yến Thần đến khu rau, nhớ lại những nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh, chọn một số loại rau, trước khi người phụ nữ bên này nói chuyện với Yến Thần, cậu đã vội vàng đi tính tiền.

Yến Thần cười theo: "Con trai, sao lại vội thế?"

Sở Uyên: "... Chiều còn thi, phải ôn tập."

Yến Thần không trêu cậu nữa, tối qua ai nhất định phải ôn toán đến hai giờ nhưng nghĩ đến Sở Uyên cũng không tìm được lý do nào khác vành tai đỏ ửng sắp lan lên má, cậu cười cười, ngoan ngoãn theo anh đi tính tiền rồi rời đi.

Sau hai ngày thi, Yến Thần vẫn như thường lệ chờ Sở Uyên ở bên ngoài phòng thi.

Chỉ là hôm nay Sở Uyên vội vàng chạy về phía anh, phanh gấp dừng lại trước mặt Yến Thần.

Sở Uyên: "Câu cuối cùng, anh tính ra đáp án chưa?"

Yến Thần: "Căn ba trừ một."

Nhìn thấy khóe mắt Sở Uyên nhuốm ý cười, Yến Thần giơ tay xoa đầu cậu: "A Uyên giỏi quá."

Như ý muốn chọc cho cậu đỏ mặt.

Về đến nhà, Yến Thần bất ngờ phát hiện có xe dừng trước cửa vào nhà thì thấy Thẩm Tĩnh Xu đang nhận lấy tách trà Yến Cẩm Mặc rót.

Yến Thần: "Bố mẹ, sao hai người lại đến đây?"

Sở Uyên: "Cháu chào chú, chào bác."

Thẩm Tĩnh Xu đặt tách trà xuống rồi đi về phía hai người: "Không phải sắp nghỉ rồi sao? Không về nhà à?"

Yến Thần nhìn ánh mắt hơi ngẩn ra của Sở Uyên, đưa tay nắm tay cậu.

"Mẹ, con muốn đưa cậu ấy về nhà."

Yến Cẩm Mặc: "Không phải con nghĩ bố đích thân lái xe đến đón con sao?"

Thẩm Tĩnh Xu nắm tay Sở Uyên, dịu dàng cười: "Tiểu Uyên à, con có muốn đến nhà bác ăn Tết không?"

Sở Uyên gật đầu: "Cảm ơn bác."

Yến Thần nhìn bố mẹ, lòng ấm áp: "Ăn cơm xong rồi hãy đi."

Thẩm Tĩnh Xu: "Hai đứa đi dọn đồ đi, để bố con nấu cơm, đúng rồi, Tiểu Uyên thích ăn gì?"

Yến Thần: "Trong tủ lạnh toàn đồ cậu ấy thích ăn, cậu ấy thích ăn cay nhưng đừng cho nhiều quá."

Tay Sở Uyên định từ chối từ từ buông xuống.

Thẩm Tĩnh Xu cười: "Được, vậy hai đứa đi dọn đồ nhanh đi, lát nữa xuống ăn cơm."

Không lâu sau, bốn người đã ngồi vào bàn ăn, Sở Uyên hơi căng thẳng nhưng rất nhanh đã được sự nhiệt tình của Thẩm Tĩnh Xu làm dịu đi.

Chuẩn bị lên đường, Yến Thần bị bắt buộc nhận chìa khóa xe, lý do là mẹ anh buồn ngủ, cần gối ôm bằng người.

Để Sở Uyên lên ghế phụ, Yến Thần tận tụy làm tài xế.

Thẩm Tĩnh Xu không ngừng kể với Sở Uyên về chuyện hồi nhỏ của Yến Thần, dần dần buồn ngủ liền gối đầu lên vai Yến Cẩm Mặc ngủ thϊếp đi, nhạc trên xe bị Yến Thần vặn nhỏ, nhẹ nhàng vang lên trong xe.

Hơn một tiếng lái xe nhanh chóng trôi qua, xe từ từ đi vào một khu biệt thự, chậm rãi dừng trước một căn biệt thự.

Yến Thần nhìn người ở ghế sau đã ngủ say, nhẹ nhàng bảo Sở Uyên ngồi trên xe trước, sau đó xuống xe mở cửa xe cho người ở ghế sau, Yến Cẩm Mặc cẩn thận bế Thẩm Tĩnh Xu xuống xe.

Nhìn hai người rời đi, Yến Thần lại quay về xe, thấy người trên ghế phụ ngồi nghiêm chỉnh, không nhịn được cười nhẹ.

"Đừng căng thẳng, anh không ở cùng bố mẹ."

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Sở Uyên, Yến Thần đỗ xe vào gara, dẫn cậu đến trước một cánh cửa bên cạnh.

Yến Thần: "Bố anh chê anh ở nhà làm bóng đèn, vốn định để anh tự ra ngoài ở nhưng mẹ anh không nỡ nên anh vẫn luôn ở đây, lúc nào bà ấy nhớ anh thì chỉ cần ra cửa là gặp được."

Thấy khóe môi Sở Uyên cong lên, Yến Thần mở cửa nhẹ nhàng đẩy người vào góc cửa, giơ tay xoa đầu Sở Uyên: "Anh bị ghét bỏ mà em vui thế à?"

Sở Uyên lắc đầu, ngẩng đầu nhìn vào mắt Yến Thần: "Chú bác tình cảm rất tốt, với anh cũng rất tốt..."

Đôi mắt cười ấy tràn ngập sự ngưỡng mộ, Yến Thần lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng ôm người vào lòng.

Hai người xách vali lên lầu, Yến Thần trực tiếp đưa người vào phòng mình, cất quần áo của Sở Uyên vào phòng thay đồ của mình.

Cất đồ xong, Yến Thần nhìn Sở Uyên đang ngắm nghía căn phòng, khóe môi không nhịn được cười, cứ thế lừa được người về nhà.

Yến Thần: "Phòng làm việc ở đối diện, ở đây chỉ có chúng ta nên em có thể thoải mái một chút, như ở nhà vậy."

Sở Uyên: "Ừm."

Đưa Sở Uyên làm quen với môi trường, Yến Thần đưa người về phòng.

Kỳ nghỉ đông đã bắt đầu, Sở Uyên đã vào giai đoạn cuối của việc ôn tập, mỗi ngày đều làm bài tập, Yến Thần ngoài việc bị bố bóc lột, mỗi ngày còn phải phụ trách ba bữa ăn cho cả nhà bốn người.

Hôm nay, Yến Thần xử lý xong đống tài liệu mà bố giao, như thường lệ chuẩn bị bữa tối, nhìn thời gian rồi lên lầu gọi Sở Uyên.

Đẩy cánh cửa hé mở, mới phát hiện Sở Uyên nằm gục trên bàn ngủ thϊếp đi, bút vẫn kẹp trên những ngón tay cong lại, bài kiểm tra trên bàn đã làm xong, còn có một phần ghi chép lại những bài sai.

Lấy chiếc chăn ở bên cạnh nhẹ nhàng đắp lên người Sở Uyên, Yến Thần dựa vào mép bàn, cúi người nhìn người đang ngủ, nghiêng mặt gối lên cổ tay.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Yến Thần từ từ rời khỏi phòng làm việc.

Thẩm Tĩnh Xu: "Trần Trần, ơ? Tiểu Uyên đâu?"

Yến Thần chia thức ăn vào hộp giữ nhiệt: "Cậu ấy ngủ rồi, thời gian này học ngày học đêm, để cậu ấy ngủ thêm một lát đi, hai người ăn trước, lát nữa tôi sẽ đi cùng cậu ấy."

Thẩm Tĩnh Xu: "Con phải nói với Tiểu Uyên, dù có cố gắng cũng không được làm hỏng sức khỏe, sắp đến Tết rồi, ngày mai con đưa cậu ấy đi dạo."

Yến Thần: "Được, mẹ yên tâm."

Đợi bố mẹ đi rồi, Yến Thần lại quay về phòng làm việc, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh lật sách, một lát sau, người trên bàn động đậy, mơ màng ngẩng đầu lên.

Yến Thần đặt sách xuống đi tới, cất chiếc chăn đã trượt xuống, nhẹ nhàng nắm tay Sở Uyên, cổ tay bị đè hơn nửa tiếng đã hơi đỏ.

Đầu ngón tay ấn vào cổ tay nhẹ nhàng xoa bóp, Yến Thần nhìn vẻ mặt mơ màng của Sở Uyên cười nhẹ: "Còn buồn ngủ không?"

Sở Uyên nhắm mắt lại nhẹ nhàng gật đầu, trông rất ngoan.

Giơ tay xoa đầu cậu, Yến Thần cúi người nhẹ nhàng dỗ dành: "Ăn tối thôi, ăn xong về phòng ngủ nhé?"

Sở Uyên: "… Ừ."

Được đưa xuống lầu, Sở Uyên tỉnh táo hơn một chút: "Chú bác đâu rồi?"

Yến Thần: "Đi rồi, bảo anh nói với em phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi."

Nhìn vành tai Sở Uyên nhanh chóng đỏ lên, Yến Thần nắm tay cậu ngồi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay: "Ngày mai anh đưa em đi chơi nhé?"

Sở Uyên: "Ừ."

Ngày hôm sau, Yến Thần nhận được danh sách đồ Tết của mẹ, bảo anh đưa Sở Uyên đi mua nhiều đồ ăn ngon.

Sở Uyên thích ăn đồ ngọt, thích kẹo, cũng thích bánh ngọt hơi ngọt nhưng không thích ăn đồ ngọt đến phát ngán.

Yến Thần chọn kẹo bỏ vào túi nilon, nhìn các loại hương vị trên giấy gói, lấy thêm một ít kẹo sữa, vì Sở Uyên thích.

Buổi tối, Yến Thần đưa Sở Uyên sang nhà bên ăn chực, về đến nhà, nhìn Sở Uyên lại muốn chạy vào phòng làm việc, Yến Thần bất lực đi theo lên lầu.

Sau một buổi tối học, thấy thời gian sắp đến mười hai giờ, Yến Thần chống tay lên đầu, nhìn Sở Uyên đang vui vẻ giải bài toán khó, suy nghĩ một chút.

Yến Thần từ từ cúi người, đợi Sở Uyên giải xong bài toán, nghiêng đầu muốn chia sẻ niềm vui với Yến Thần thì thấy anh đã nhắm mắt gối đầu lên tay, có vẻ như đã ngủ thϊếp đi.

Sở Uyên: "… Yến Thần."

"Hử?"

Yến Thần từ từ mở mắt, khó khăn ngồi thẳng dậy, giơ tay xoa trán, "... Viết xong rồi à?"

Sở Uyên: "Nếu anh buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, em có chỗ nào không hiểu thì mai hỏi anh sau."

Yến Thần cười cười, không có tinh thần lắm, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao, anh muốn ở cùng em."

Im lặng một lúc, Yến Thần nhìn Sở Uyên do dự nhìn giữa anh và bài kiểm tra, cuối cùng thở dài, buông bút.

Thành công đưa người về phòng ngủ, Yến Thần đã nắm được kỹ năng mới, từ ngày đó, Sở Uyên đã hình thành thói quen kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi.

Ngày giao thừa, cả nhà quây quần bên nhau đón giao thừa, Thẩm Tĩnh Xu hiếm khi thức khuya, vui vẻ phát tiền lì xì cho Yến Thần và Sở Uyên.

Vất vả đếm ngược xong, Thẩm Tĩnh Xu đã mơ màng dựa vào vai Yến Cẩm Mặc, thế là Yến Thần và Sở Uyên rất thức thời về nhà.

Đến nửa đêm, nhóm lớp bắt đầu náo nhiệt cướp lì xì, "Nhanh lên nào, ông vua may mắn nhận tiếp nào!"

Sáng mùng một Tết, khi Sở Uyên tỉnh dậy, Yến Thần đã không còn trên giường, cậu mò điện thoại nhưng lại bất ngờ phát hiện dưới gối của mình có một phong bao lì xì.

Một xấp dày, có lẽ là tất cả những gì anh nhận được tối qua đều ở đây, còn phải thêm vào một chút, trong phong bao còn kẹp một tờ giấy.

A Uyên của chúng ta, phải bình an từng năm.

Yến Thần vừa cầm bữa sáng đi về phía phòng ăn thì thấy Sở Uyên mặc đồ ngủ chạy về phía anh, vội đặt bữa sáng xuống, nhẹ nhàng ôm người vào lòng.

"Gấp gáp gì thế, sao không thay quần áo đã xuống, hôm nay trời lạnh lắm."

Sở Uyên: "Yến Thần."

"Chúc mừng năm mới."