Nghe chú Đống Lương khen ngợi một cách thẳng thắn như vậy, Từ An và bà nội đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ khả quan rồi đây!
“Chú Đống Lương, vậy là đã chốt kèo rồi nhé, mai cháu sẽ đến công trường chú đang làm việc bán cơm hộp, chú nhớ rủ rê mọi người mua ủng hộ cháu đấy.”
“Yên tâm đi, hai mươi người có là gì.”
Chú Đống Lương uống cạn bát canh, đảo mắt một vòng rồi nói: “Mai cháu định nấu món gì? Nói cho chú biết trước, để chú còn đi quảng cáo cho cháu chứ.”
“Mai chắc vẫn là ba món này, nhưng mà sẽ không có canh.”
Chú Đống Lương cau mày, vuốt cằm nói: “Thời tiết nóng nực thế này, vẫn nên có canh thì hơn, cháu làm món canh rong biển trứng hoặc canh cà chua trứng gì đó đơn giản cũng được.”
Từ An gật đầu đồng ý.
Chú Đống Lương chiều nay còn phải đi làm, nên cũng không khách sáo với Từ An nữa, ăn xong liền chào tạm biệt rồi về nhà ngủ trưa.
Lúc Từ An dọn dẹp bát đũa xong, bà nội gọi anh lại: “Chuyện làm ăn buôn bán thì bà không hiểu, nhưng mà Đống Lương đã nói là được thì cháu cứ thử xem sao, bây giờ cháu có bao nhiêu tiền?”
Mấy hôm nay bán rau thu được tổng cộng một trăm năm mươi mấy tệ, nhưng trước đó đã tiêu hết ba mươi tệ để mua thịt với thuốc lá, vừa rồi lại mua thêm một đống đồ, bây giờ trong tay anh chỉ còn lại tám mươi tệ.
“Còn tám mươi tệ, chắc là đủ ạ, mai bán cơm hộp xong sẽ có tiền.”
“Lấy cái túi vải dưới gối bà ra đây.”
Dưới gối bà nội có một cái túi vải, bên trong đựng một ít tiền lẻ, để chi tiêu hàng ngày.
“Bà nội, không cần đâu, ngày đầu tiên cháu cũng không định làm nhiều, chắc chỉ khoảng hai ba mươi suất là cùng, số tiền còn lại là đủ rồi ạ.”
“Bà bảo cháu lấy thì cháu cứ lấy ra đây.” Bà nội không hề lay chuyển, kiên quyết nói.
Thấy bà nội kiên quyết như vậy, Từ An đành phải vào phòng, lấy cái túi vải dưới gối bà ra.
Cái túi vải có hình chữ nhật, một cạnh ngắn là miệng túi. Gần miệng túi đựng toàn tiền lẻ, năm tệ, một tệ, năm hào, một hào…
Bà nội lấy hết tiền lẻ ở phía trên ra, ở giữa là một cuộn tiền mỏng hơn, toàn tờ mười tệ, hai mươi tệ và năm mươi tệ.
Sau khi lấy cuộn tiền đó ra, cái túi vải bỗng chốc xẹp lép. Bà nội tiếp tục lục tìm bên trong, lấy ra ba tờ một trăm tệ.
Bà nội lấy một tờ một trăm tệ, sau đó đếm thêm hai trăm tệ tiền lẻ, đưa tất cả cho Từ An.
“Bà không hiểu chuyện làm ăn buôn bán, nhưng bà biết cách làm người. Làm ăn buôn bán, nhất là kinh doanh thực phẩm, quan trọng nhất là phải có tâm. Cho dù có đắt hơn một chút, lãi ít hơn một chút cũng phải dùng nguyên liệu tươi ngon.
Cháu muốn mở sạp bán hàng thì cái gì cũng phải tiêu đến tiền. Bây giờ cháu đã quyết tâm rồi thì hãy làm cho tốt, chỗ nào cần tiêu thì cứ tiêu, chỗ nào cần tiết kiệm thì tiết kiệm.
Bà cũng chẳng giúp gì được cho cháu, ba trăm tệ này cháu cầm lấy mà dùng. Nếu như thất bại thì coi như là tiền mừng cháu thi đỗ đại học. Còn nếu thành công thì càng tốt.”
Nhìn ba trăm tệ toàn tiền lẻ trên tay, nước mắt Từ An bất giác trào ra. Anh siết chặt số tiền trong tay, gật đầu thật mạnh: “Cháu biết rồi, bà nội.”
Tối đến, lúc đi ngủ, Từ An nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Kiếp trước, anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, làm công ăn lương, nhận mức lương đủ sống.
Ý định tự kinh doanh thi thoảng cũng xuất hiện trong đầu anh, nhưng rồi lại nhanh chóng tan biến.
Anh luôn nghĩ rằng, việc kinh doanh rất xa vời, nào ngờ đâu, sau khi trọng sinh trở về năm mười tám tuổi, trong túi chỉ có hơn một trăm tệ, anh lại dám liều lĩnh mở sạp bán hàng.
Anh xoay người một cái, ngẩng đầu lên thì thấy hai đứa em đang mở to mắt nhìn mình, anh tưởng bọn nhỏ đã ngủ say rồi.
“Sao thế? Anh xoay người làm hai đứa tỉnh giấc à?”
Hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu, tiếp tục nhìn anh chằm chằm nhưng không nói gì.
Từ An nằm sấp xuống, nhìn hai đứa nhỏ: “Muộn thế này rồi, sao hai đứa còn chưa ngủ? Không ngủ thì sẽ không cao lên được đâu, không ngủ là hai đứa sẽ không cao bằng anh đâu đấy.”
“Anh ơi.” Từ Nhạc cất tiếng gọi.
“Hửm?”
“Anh ơi, có phải anh với bà nội không cần tụi em nữa, muốn đưa tụi em cho nhà mụ phù thủy phải không?”
“Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Tụi em nghe thấy hết rồi, mụ phù thủy muốn đón tụi em đi.”
Từ An đưa tay ôm hai đứa nhỏ vào lòng, dịu dàng an ủi: “Không đâu, chỉ cần có anh ở đây thì mụ phù thủy không thể nào đón hai đứa đi được, hai đứa mãi mãi là em trai, em gái của anh.”
“Thật ạ?”
“Thật.”
“Anh hứa đấy nhé.”
“Ừm, nếu anh không giữ lời hứa thì anh sẽ biến thành chó hoang.”
“Vậy chúng ta móc ngoéo đi.”
Ba ngón tay nhỏ xíu móc vào nhau, lắc lư.
“Móc ngoéo, thắt cổ, trăm năm không thay đổi. Ai nuốt lời sẽ biến thành chó hoang.”
Sau khi được Từ An cam đoan hết lần này đến lần khác, hai đứa nhỏ mới yên tâm chìm vào giấc ngủ. Từ An hôn lên má hai đứa em, cũng chìm vào giấc ngủ.