Bắt Đầu Từ Việc Bán Cơm Hộp Ở Công Trường

Chương 21

“Vâng, được rồi, bà thông gia đừng giận, suy nghĩ kỹ nhé, chúng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với hai đứa nhỏ. Mấy hôm nữa chúng tôi sẽ quay lại, mọi người cứ suy nghĩ cho kỹ.”

Nói xong, mẹ chồng của cô Út liền kéo con trai và con dâu rời đi.

Từ đầu đến giờ, cô Út chưa từng một lần hỏi han xem chân bà nội thế nào.

Nhìn theo bóng dáng ba người họ khuất dần, bà Ba không nhịn được nữa, mắng to: “Tôi nói này A Lan, bà càng sống càng thụt lùi, đầu óc ngày càng hồ đồ rồi. Con gái bà sau khi đi lấy chồng thì thay đổi như thế nào, chẳng lẽ bà không biết sao? Vậy mà bà còn để nó dắt mũi cho được.”

Bà nội mỉm cười, không nói gì, đưa tay vỗ nhẹ vào tay bà Ba: “Cảm ơn bà đã đến giúp, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”

Thấy bà nội nói vậy, bà Ba cũng không tiện nói thêm gì nữa, dù gì thì đây cũng là chuyện riêng của gia đình người ta. Hơn nữa, bà nội cứ nhìn Từ An, rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với cậu, nên bà Ba bèn cáo từ ra về.

Lúc đi đến cổng, bà Ba dừng lại, dặn dò: “A Lan, tôi biết là sau này cuộc sống sẽ rất khó khăn, nhưng bọn tôi, những người già này vẫn còn sống, vẫn có thể giúp đỡ được phần nào.”

Đợi mọi người đều đã rời đi, Từ An đóng cửa sân lại, bà nội mới chậm rãi lên tiếng.

“Từ An, bà biết tình cảm anh em tụi cháu rất tốt, nhưng những gì mẹ chồng của cô Út cháu nói cũng có lý. Chờ cháu đi học đại học rồi, một mình bà già yếu, chân tay bất tiện, lại phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ, cuộc sống sẽ rất vất vả.

Cách cư xử của cô Út cháu đúng là có chút vấn đề, nhưng con bé không phải là người xấu, chỉ là hơi lạnh lùng, vô tâm một chút thôi.

Bà cũng đoán được nó đang ấp ủ âm mưu gì, nhưng mà thôi, cứ để hai đứa nhỏ ở lại đây đã, đợi mấy năm nữa, cháu học đại học xong, đi làm kiếm được tiền, có muốn đón chúng nó về hay không thì lúc đó tính tiếp.”

“Bà nội, cháu đã trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện cháu có thể tự mình nhìn nhận, đánh giá được.

Sau khi cha mẹ mất bốn năm nay, cô Út có về thăm nhà mình lấy một lần nào đâu? Bà là mẹ ruột của cô ấy, vậy mà ngày bà bị gãy chân, dì Hồng gọi điện thoại báo tin, cô ấy cũng chẳng thèm đoái hoài, không thấy mặt mũi đâu, cũng chẳng gửi đồng nào về, đến một câu hỏi han cũng không có.

Từ thành phố về đây chỉ mất có một tiếng đồng hồ, có bận đến mấy thì cũng phải dành ra được hai ba tiếng đồng hồ chứ, chưa kể lúc đó bà đang nằm viện ở thành phố, nơi cô ấy làm việc cách bệnh viện có hai mươi phút đi xe, tan làm ghé qua thăm một lát cũng được mà, vậy mà cô ấy có thèm đến xem bà một cái nào không?

Ngay cả mẹ ruột mà cô ấy còn không đoái hoài, vậy mà hôm nay lại đột nhiên đến nhà, đòi đón Từ Khang và Từ Nhạc đi, bà có nghĩ là cô ấy sẽ đối xử tốt với hai đứa nhỏ không?”

“Nhưng mà cháu còn phải đi học, cháu không có ở nhà thì ai sẽ chăm sóc cho hai đứa nhỏ?”

Từ An buột miệng nói: “Cháu không định học đại học nữa!”

Vừa dứt lời, anh đã biết ngay là mình lỡ lời rồi, đáng lẽ ra anh định đợi đến khi nào công việc bán cơm hộp ổn định, kiếm được tiền rồi mới nói với bà nội, có bằng chứng thực tế bao giờ cũng thuyết phục hơn là nói suông.

Nếu không thì đến lúc đó, khi điền vào phiếu nguyện vọng, anh sẽ chọn hai trường đại học danh giá nhất cả nước, anh biết rõ điểm số của mình, chắc chắn là không thể nào thi đậu hai trường đó, kiểu gì cũng trượt.

Trượt đại học rồi thì có thể đường đường chính chính ở nhà.

Ai ngờ đâu, lúc này anh lại nóng vội nói ra suy nghĩ của mình.

Bà nội trừng mắt, chống tay đứng bật dậy khỏi ghế, đập mạnh tay xuống tay vịn, quát lớn: “Cháu vừa nói cái gì?!”

****

Mục đích đã bị bại lộ, giấu giếm cũng vô ích. Từ An dỗ hai đứa nhỏ vào phòng ngủ chơi, sau đó quay lại sân nói chuyện thẳng thắn với bà nội.

“Bà nội, cũng giống như những gì mẹ chồng của cô Út nói, nhà mình không thể thiếu cháu. Nếu cháu đi học đại học, bỏ mặc bà và hai em ở nhà thì biết phải làm sao? Chẳng lẽ cháu lại nhắm mắt làm ngơ, để mặc Khang Khang và Nhạc Nhạc bị nhà cô Út đón đi, rồi chịu đựng sự hành hạ của cô Út trong suốt bốn năm sao?

Bà nhìn xem, dượng Út với mẹ chồng của cô Út, có ai là người dễ chơi đâu? Lời nói của cô Út lại chẳng có trọng lượng gì, hai đứa nhỏ còn bé như vậy, bị bắt nạt cũng không biết tìm ai để cầu cứu, chỉ biết tự trách bản thân, nghĩ là mình làm sai chuyện gì đó.

Bốn năm sau, cho dù cháu có đón chúng nó về thì chúng nó có còn được vui vẻ, hoạt bát như bây giờ nữa không?”

“Nếu cháu sớm nói là không muốn học đại học thì bà đã chẳng vất vả nuôi cháu ăn học ba năm cấp ba, cho cháu đi làm công trường từ sớm cho khỏe. Bây giờ học xong cấp ba rồi, có thể học đại học rồi, cháu lại bảo là không học nữa.”