Kỷ Uyển nói một tràng dài không dứt, lời lẽ phân tích rõ ràng, trong lúc nói còn uống hơn nửa bình trà.
Cuối cùng, cô hướng ánh mắt đầy hy vọng về phía người đại diện, mong nhìn thấy được sự đồng tình trên gương mặt đối phương: "Thế nào, cô cũng cảm thấy không thích hợp đúng chứ?"
Người đại diện ngơ ngác gật đầu: "Đúng là không thích hợp."
Kỷ Uyển vừa mới đắc ý một giây, liền thấy người đại diện đột nhiên nghiêng người lại gần mình, khuôn mặt lộ vẻ vô cùng nghiêm túc: “Kỷ Uyển, chắc không phải là cô… yêu thầm Thẩm Tri Hạ đấy chứ?”
"Người bình thường ai lại để ý tới nhiều chi tiết nhỏ của Thẩm Tri Hạ như vậy."
Kỷ uyển: “……”
.....
Buổi phát sóng trực tiếp của Thẩm Tri Hạ đã kết thúc, nhưng câu nói cuối cùng lại gây ra làn sóng quá lớn. Vì vậy mà dù màn hình đã tối đen nhưng Khương Nghệ vẫn chưa hoàn hồn lại.
Lại nhìn sang, thấy vẻ mặt Giang Húc vẫn như cũ không đổi, khiến bà đối với Thẩm Tri Hạ lại càng thêm trìu mến hơn.
Rõ ràng biết không thể đợi được tình cảm của Giang Húc, nhưng Thẩm Tri Hạ vẫn lao vào như con thiêu thân.
Khương Nghệ nặng nề thở dài.
Đứa con trai này của bà, ngoại trừ khuôn mặt lớn lên đẹp trai cùng chỉ số thông minh hơn người ra, hình như… cũng không còn gì khác?
Dù Khương Nghệ là mẹ anh, nhưng bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, Giang Húc vẫn cảm thấy có chút quái dị.
Anh nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho mẹ.
Khương Nghệ thở dài, rồi nói một cách sâu sắc: “Giang Húc, con có phải thật sự… không thích Hạ Hạ?"
Giang Húc không hiểu lắm tại sao mẹ mình lại đột nhiên thất vọng như vậy, nhưng anh vẫn "Ừm" một tiếng để đáp lại.
Khương Nghệ khó hiểu: “Vậy tại sao các con còn ở bên nhau lâu như vậy?”
Khương Nghệ thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Giang Húc.
Không ngờ lại nghe thấy Giang Húc cười khẽ một tiếng: “Chẳng phải lúc trước mẹ đã bảo con trước tiên cứ thử làm bạn bè hay sao?”
Lời này quả thật do bà nói, nhưng mà lúc trước bản thân sao có thể nghĩ đến, Giang Húc thử một lần liền kéo dài ba năm, đến bây giờ vẫn không có tiến triển gì hơn.
Giang Húc vốn cho rằng mẹ sẽ tiếp tục khuyên mình, không ngờ đợi mãi lại không nghe thấy tiếng Khương Nghệ.
Mãi cho đến khi anh ra đến cửa, Khương Nghệ mới đuổi theo: “Giang Húc, thứ sáu tuần sau có phải con đi Bắc Thành công tác hay không?”
Khương Nghệ rất ít khi hỏi về lịch trình của anh, Giang Húc không rõ nguyên nhân nhưng vẫn gật đầu, rồi nói thêm: “Thứ bảy chắc con không kịp về, buổi tối không cần chờ con ăn cơm.”
“Được.”
.....
Buổi phát sóng trực tiếp đã tiêu hao không ít sức lực của Thẩm Tri Hạ, hơn nữa tác dụng của thuốc cũng bắt đầu phát huy.
Đến bữa trưa, Thẩm Tri Hạ lại đi ngủ.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, đã là buổi tối.
Từ bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của người đàn ông, cố ý hạ thấp giọng. Nhưng Thẩm Tri Hạ vẫn ngay lập tức nhận ra được chủ nhân của giọng nói ấy.
Quả nhiên không bao lâu, liền thấy Thẩm Thời Dụ mở cửa tiến vào.
Đột nhiên không kịp đề phòng khi thấy Thẩm Tri Hạ trên giường mở to mắt. Thẩm Thời Dụ giật mình, suýt nhảy dựng lên: “Tỉnh rồi sao không nói gì?”
“……Anh trai.”
Có người thân tới thăm, tâm tình Thẩm Tri Hạ rõ ràng tốt hơn không ít: "Em muốn uống nước."
“Làm nũng cũng vô dụng.”
Thẩm Thời Dụ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Thẩm Tri Hạ, anh không chút lưu tình mà chọc thủng.
Giọng nói lạnh như băng, nhưng trong đáy mắt Thẩm Thời Dụ lại hiện rõ sự lo lắng: "Bị thương thành ra như vậy mà cũng không nói cho anh biết?"
Thẩm Tri Hạ đã nghĩ sẵn lý do thoái thác từ trước, liền ngoan ngoãn đáp: “Sợ anh lo lắng."
Thẩm Thời Dụ cười lạnh: “…… Gạt anh thì không lo lắng sao?”
Chuyện này xét cho cùng cũng là do cô không đúng, Thẩm Tri Hạ ngượng ngùng kéo nhẹ khóe miệng.
Vốn dĩ cô đã bị thương, thêm vào đó trước đây lại thức trắng nhiều đêm liền để quay kịp tiến độ, Thẩm Tri Hạ lúc này đây rõ ràng đã gầy đi trông thấy.
Thẩm Thời Dụ cũng chỉ giữ mặt lạnh trong một phút, cuối cùng vẫn là không nỡ trách mắng cô.
Anh khẽ thở dài: "Về phía ba mẹ, anh sẽ giúp em giấu. Họ đang đi du lịch ở Tây Bắc, tín hiệu ở đó không tốt, chắc sẽ không nhận được tin tức sớm đâu."
"Khi họ về tới, thì em tự mình giải thích với họ đi."
Một giây trước, Thẩm Tri Hạ còn mang vẻ mặt u buồn, nháy mắt đã nở nụ cười tươi: "Cảm ơn anh trai."
"Đừng vội cảm ơn anh. Đèn treo ở phim trường sao lại xảy ra sự cố? Tổ đạo cụ không kiểm tra sao?"
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Tri Hạ cũng cảm thấy khá kỳ lạ. Những việc như thế lẽ ra phải kiểm tra kỹ càng trước tiên mới đúng.
Huống chi, lúc đó cô cùng Kỷ Uyển chỉ tập diễn chưa đầy năm phút, đèn treo liền rơi xuống.
Thẩm Tri Hạ đem mọi nghi ngờ của mình nói cho Thẩm Thời Dụ biết.
Thẩm Thời Dụ trước đó đã cảm thấy sự việc đáng ngờ. Quả nhiên, khi nghe xong, sắc mặt anh càng trở nên nghiêm trọng.
Nếu lúc ấy Thẩm Tri Hạ đi lên phía trước thêm một chút...
Ánh mắt Thẩm Thời Dụ trở nên tối tăm. Không dám nghĩ đến nếu Thẩm Tri Hạ lại xảy ra chuyện lần nữa, liệu anh có thể chịu đựng nổi không.
Anh bóp chặt lòng bàn tay, trên mặt không biểu hiện gì, an ủi Thẩm Tri Hạ vài câu rồi chuyển chủ đề sang Giang Húc.
Trong phòng bệnh, đoàn phim còn gửi tới bó hoa, Thẩm Thời Dụ liếc nhìn một vòng, trực giác liền biết đó không phải là phong cách của Giang Húc.
Ánh mắt anh trở nên sắc bén, vẻ mặt rõ ràng không vui: "Em bị thương, Giang Húc không đến thăm sao?"
Thẩm Tri Hạ cười cười: “Anh ấy bận đi công tác.”
Trong hoàn cảnh như vậy mà cô vẫn còn cười được, Thẩm Thời Dụ thật sự không biết nên khen Thẩm Tri Hạ có tấm lòng rộng lớn đến thế nào.
Ngay từ đầu, anh đã không thích Giang Húc. Sau khi thấy được thái độ của Giang Húc đối với Thẩm Tri Hạ, Thẩm Thời Dụ càng thêm không ưa cậu.
Anh cố gắng kìm nén cơn tức giận: "Em đã thành ra như vậy, mà cậu ta còn..."
Nói đến cũng thật trùng hợp, Thẩm Thời Dụ vừa mới nói được nửa câu, điện thoại Thẩm Tri Hạ liền vang lên.
Là Khương Nghệ gọi đến.
"Hạ Hạ, thân thể con thế nào rồi, khá hơn chút nào chưa?"
"Dì vừa hầm canh gà, tối nay liền mang qua cho con."
Thẩm Tri Hạ lần lượt trả lời các câu hỏi của Khương Nghệ. Mãi đến khi nghe thấy câu cuối cùng, cô mới "A" lên một tiếng, chần chờ mở miệng: "……Buổi tối thứ bảy tuần sau?"
Khương Nghệ ân cần nói: "Có phải là đã có hẹn rồi không? Nếu vậy, chúng ta đổi thời gian cũng được."
Thẩm Tri Hạ vội lắc đầu: “Không có, không có.”
Ba năm qua, vì quan hệ giữa Giang Húc và Thẩm Tri Hạ, hai gia đình cũng không ít lần gặp gỡ.
Thẩm Thời Dụ hỏi: "Là dì Khương mời em đến nhà bà ấy ăn cơm à?"
"Vâng." Thẩm Tri Hạ gật đầu, rồi ngước mắt lên: "Anh trai, anh cũng muốn đi cùng sao? Vừa rồi dì Khương cũng nhắc đến anh."
"Anh không thể đi được." Thẩm Thời Dụ cười, xoa đầu em gái: "Công việc bên Bắc Mỹ còn chưa giải quyết xong, sáng ngày mai anh phải đi rồi."
Sau khi nói xong lịch trình của bản thân, anh cũng không quên giúp Thẩm Tri Hạ chuẩn bị: "Lần trước ở Phúc Châu, anh mua được lá trà không tệ. Nghe nói dì Khương thích uống trà, em mang một ít qua cho bà ấy đi."
“Em biết rồi.”
……
May mắn là miệng vết thương không sâu. Nên sau khi được tháo băng, Thẩm Tri Hạ đã trực tiếp xuất viện.
Mặc dù vết thương đã hồi phục tốt, nhưng cô vẫn quyết định tĩnh dưỡng ở nhà thêm mấy ngày.
Vừa đúng là thứ bảy, Thẩm Tri Hạ về nhà thay đồ xong, liền đi thẳng đến nhà họ Giang.
Cùng lúc đó, Giang Húc vừa vặn đến sân bay Nam Thành.
Hợp đồng ngoài dự tính thuận lợi, cho nên Giang Húc quyết định về sớm một ngày.
Trợ lý nhắm mắt bước theo sau. Dự án tiến hành thuận lợi, bằng mắt thường có thể thấy tiền thưởng cuối năm chắc chắn sẽ gấp đôi. Cậu vui mừng khôn xiết.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh, trợ lý quay đầu liếc nhìn Giang Húc.
Anh nhắm mắt ngủ, ánh nắng hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa sổ xe, lặng lẽ nhuộm chiếc áo sơ mi màu trắng của anh thành màu vàng kim.
Trợ lý thức thời không quấy rầy Giang Húc, chỉ hạ giọng bảo tài xế dừng xe bên đường.
Không nghĩ đến, ngay khi cậu vừa dứt lời, ghế sau bỗng nhiên có tiếng động, liền thấy Giang Húc mở mắt ra.
Giọng anh vẫn còn mang theo vẻ buồn ngủ: "...Tới rồi?"
"Vẫn chưa." Trợ lý vội vàng giải thích.
"Giang tổng, tôi muốn xuống xe ở đây một lát, phía trước có một tiệm bán bánh bướm rất nổi tiếng. Bạn gái tôi đã nhắc đến lâu rồi. Đúng lúc hôm nay tiện đường qua đây, tôi định mua một ít mang về."
Không cần trợ lý nói tiếp, Giang Húc đã nhìn thấy hàng dài người xếp hàng ven đường.
Đám đông chen chúc, đông nghịt đến mức không thấy điểm cuối.
Nhiều người như vậy, e rằng phải mất ba giờ thì mới tới lượt.
Giang Húc lập tức mất hứng thú, chỉ ra hiệu cho trợ lý xuống xe trước.
Không hổ danh là cửa tiệm lâu đời trăm năm, hàng người xếp hàng chờ đã chiếm hơn nửa con phố.
Trợ lý hào hứng chạy tới phía cuối xếp hàng. Còn Giang Húc thì chẳng mấy quan tâm, tầm mắt từ khung cửa sổ thu hồi về.
Đột nhiên, anh lại nghe tài xế phía trước khẽ "A" một tiếng: "Giang tổng, cửa tiệm làm bánh bướm này… chẳng phải là chỗ mà lần trước Thẩm tiểu thư từng mua hay sao?"