Nếu không phải người ngồi trước mặt là con trai mình, Khương Nghệ thật muốn đem anh đánh một trận cho đỡ tức: “Cho nên chỉ vì nửa đêm con nhắn nhầm, liền khiến con bé mất công chạy một chuyến vô ích?"
“Thẩm Tri Hạ có thể không đi.”
“Con……”
Khương Nghệ tức đến nghẹn lời, thế nhưng vẫn mau chóng khôi phục lý trí lại.
Trên mạng hầu hết bình luận đều tò mò về tình yêu của Thẩm Tri Hạ, vì thế Khương Nghệ cố gắng thuyết phục con trai mình: “Giang Húc, gần đây con và Hạ Hạ thế nào rồi?"
Khương Nghệ ngầm thăm dò: “Trước đó vài ngày mẹ gặp hai vợ chồng lão Lưu đang bế cháu gái đi dạo, con chừng nào thì……”
Giang Húc nhàn nhạt đáp: “Con dạo này bận, không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện đó.”
“Con định cứ như vậy mãi sao?”
Khương Nghệ lắc đầu, vẻ mặt thất vọng. Bà tiếp tục nói: “Từ lúc con quen Hạ Hạ đến giờ, Trần Diệu đã thay không biết bao nhiêu bạn gái rồi.”
“Mẹ không có ý bảo con phải thay bạn gái như người ta. Nhưng cứ kéo dài mãi như vậy, nếu một ngày nào đó Hạ Hạ mệt mỏi, chán nản không muốn tiếp tục nữa, con tính sao đây?”
Nói ra cũng thật buồn cười, Thẩm Tri Hạ và Giang Húc quen biết nhau đã hơn ba năm, vậy mà mối quan hệ giữa hai người vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ dừng lại ở việc quen biết bình thường, thậm chí còn không được xem là bạn bè.
Khương Nghệ nhiều lúc sốt ruột thay cho Giang Húc. Vì con trai bà, dù ngoại hình không tệ, nhưng lại cứ giữ vẻ mặt lạnh lùng, khó gần như vậy.
Có lẽ ngoại trừ Thẩm Tri Hạ ra, chẳng ai có thể chịu được tính tình này của anh.
Giang Húc nghe xong cũng không nóng nảy, thậm chí còn có tâm trạng mà trêu chọc lại: "Vậy không phải càng tốt sao?"
"Con..."
Khương Nghệ tức giận đến mức không nói nên lời, thiếu chút nữa phải uống thuốc để bình tĩnh lại.
Giang Húc vốn chẳng mấy hứng thú với Thẩm Tri Hạ, đương nhiên cũng sẽ chẳng vào xem Weibo của cô. Nhưng Khương Nghệ thì khác.
Bà trước đây ít khi tiếp xúc với giới giải trí, nhưng sáng nay khi nhìn thấy hot search, bà không khỏi chú ý đến những lời chỉ trích, mắng chửi nhắm vào Thẩm Tri Hạ.
Thậm chí còn có người hoài nghi Thẩm Tri Hạ chỉ là giả vờ trong sáng, kỳ thật sau lưng lại nhờ vào "Kim chủ" để leo lên vị trí cao.
Việc tối qua cô ấy ra ngoài hẹn hò chính là bằng chứng.
“Con không nhìn thấy sao? Những người đó mắng thật khó nghe.”
Khương Nghệ cảm thấy bất bình thay cho Thẩm Tri Hạ, bà dịu giọng nói: "Mẹ nghĩ rằng, con cũng nên xác định rõ ràng mối quan hệ với Hạ Hạ một chút. Như vậy thì truyền thông sẽ không đoán mò lung tung..."
Bà cố gắng mềm mỏng, ôn tồn khuyên nhủ, hi vọng có thể lay chuyển được con trai.
Có lẽ con người đều có điểm cố chấp, hoặc là tính cách Giang Húc giống như lò xo, càng ép thì càng phản kháng. Khương Nghệ càng nói, anh lại càng cảm thấy phiền chán.
Cuối cùng, anh khó chịu ra mặt, không còn kiên nhẫn.
Giang Húc nhíu mày, ngón tay mang vết chai mỏng đè lên giữa trán, vẻ mặt thoáng hiện bực bội.
Đúng lúc đó, trợ lý mang văn kiện tới. Trên đường tới đây, cậu vừa nhận được điện thoại từ công ty quản lý của Thẩm Tri Hạ, giải trí Biển Sao, nên tiện thể truyền đạt: “Bên Biển Sao vừa gửi tin nhắn, nói muốn cùng Giang tổng thương lượng một chút, có liên quan đến chuyện của Thẩm tiểu thư..."
Đáng tiếc là lúc này Giang Húc không còn kiên nhẫn, chỉ nghe ba chữ "Thẩm tiểu thư" cũng đủ khiến anh thêm phần khó chịu.
Anh cười lạnh, theo bản năng liền cho rằng những lời mẹ anh vừa nói là ý tưởng mà Thẩm Tri Hạ đề ra.
“Như thế nào? Thẩm Tri Hạ cũng nhờ cậu thuyết phục tôi à?"
“…… Sao ạ?”
Trợ lý sững sờ vài giây, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cuống quít lắc đầu: “Không, không có, Thẩm tiểu thư không hề liên lạc với tôi."
“Hơn nữa, Thẩm tiểu thư còn đang phát sóng trực tiếp.”
Nói rồi, trợ lý đưa điện thoại của mình cho Giang Húc xem.
Trên màn hình nhỏ, đập vào mắt là khuôn mặt gầy yếu của Thẩm Tri Hạ.
Trong phòng bệnh sạch sẽ, sáng bóng, Thẩm Tri Hạ cầm điện thoại, chậm rãi trả lời từng câu hỏi của fan.
“Đúng, là tay phải bị thương, nhưng may mắn vết thương không quá sâu, chỉ trầy một chút thôi.”
Dù người đại diện đã nhiều lần nhắc nhở cô nên tập trung vào chuyện bản thân bị thương, tránh đề cập đến các vấn đề liên quan đến tình cảm.
Tuy nhiên, những dòng bình luận vẫn không tránh khỏi nhắc đến chủ đề liên quan, chỉ là không quá trực tiếp mà thôi.
“Hiện tại cô có thích ai không?”
Có lẽ không ai ngờ rằng Thẩm Tri Hạ sẽ chọn câu hỏi này, thậm chí còn trực tiếp đọc to lên. Cả khung bình luận im lặng trong một giây, rồi ngay sau đó lại bùng nổ sôi động trở lại.
Giang Húc rõ ràng nhìn thấy Thẩm Tri Hạ mỉm cười với màn hình, nhưng trong đôi mắt trong suốt ấy, dường như đã mất đi vẻ rạng rỡ. Dù cố che giấu, vẫn không giấu nổi sự cô đơn và mất mát ẩn sâu bên trong.
"Có chứ."
Giọng nói của Thẩm Tri Hạ chậm rãi nhưng rõ ràng, đủ cho tất cả mọi người nghe rõ đáp án của cô
Thời gian như chậm lại trong khoảnh khắc này, không gian xung quanh im phăng phắc đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Giang Húc thậm chí còn cảm nhận được tiếng tim mình đang đập mạnh mẽ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Hạ trực tiếp công khai đáp lại câu hỏi về tình cảm, khiến khung bình luận lập tức tăng vọt.
Tuy nhiên, chủ đề vẫn xoay quanh một điều duy nhất: mọi người đều đang đoán rằng có phải Thẩm Tri Hạ sắp công khai bạn trai hay không.
Trên màn hình, Thẩm Tri Hạ nhẹ nhàng vuốt qua dây tơ hồng nơi cổ tay.
Đây là lần đầu tiên ánh mắt của Thẩm Tri Hạ rời khỏi màn hình. Lông mi cô nhẹ rũ xuống, dường như đang chìm vào hồi ức nào đó: “... Nhưng mà tôi vĩnh viễn cũng không thể đợi được anh ấy thích.”
.....
#Thẩm Tri Hạ thừa nhận có người thích#
#Thẩm Tri Hạ yêu thầm#
Thẩm Tri Hạ trực tiếp nói ra câu đó, như ném một viên đá vào mặt hồ yên ả, đã lập tức khiến chủ đề này lên hot search.
Trong phòng bệnh, người đại diện - chị Tằng trợn mắt, há hốc mồm, hoàn toàn bị sốc trước lời nói của Thẩm Tri Hạ.
Để chuyển hướng sự chú ý thì cần tạo ra một tin nóng mới.
Dù trước đó chị đã đề cập qua với Thẩm Tri Hạ về chuyện này, nhưng mà không nghĩ tới cô lại thẳng thắn, trực tiếp công khai một vấn đề nhạy cảm như thế.
Sau nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí, chị đã sớm luyện được khả năng quan sát và nhìn rõ người khác.
Chỉ từ câu nói vừa rồi của Thẩm Tri Hạ, chị Tằng đã đoán được rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Khi trở thành nghệ sĩ, ngoài đạo đức và nhân phẩm, điều đáng sợ nhất chính là các vấn đề liên quan đến tình cảm.
Khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, người đại diện nhìn sắc mặt của Thẩm Tri Hạ, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi: "“Hạ Hạ, câu cuối của em…… Là có ý gì?”
Chị dùng một tay khéo léo chỉnh lại mái tóc rối của mình, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Tuy rằng lúc trước kí hợp đồng có nói không can thiệp vào đời sống cá nhân của nghệ sĩ, nhưng chị vẫn có điều muốn nói.”
Chị ngừng lại một chút, rồi đem câu trước nói cho xong: “Nếu em thật sự muốn yêu đương, thì em cũng có thể…”
“Không có.”
Thẩm Tri Hạ lời ít ý nhiều mà đánh gãy lời người đại diện đang định nói. Lông mi cô cụp xuống, để lộ chút mệt mỏi còn sót lại.
Thẩm Tri Hạ khẽ cười, như tự giễu, cũng như đang lẩm bẩm với chính mình: "… Sẽ không có ngày đó đâu."
……
Người bệnh cần phải tĩnh dưỡng, huống chi Thẩm Tri Hạ vừa mới kết thúc một buổi phát sóng trực tiếp.
Người đại diện và Tiểu Ngư lần lượt rời khỏi phòng bệnh.
Kỷ Uyển đi chậm một nhịp, bước cuối cùng.
Trước khi rời đi, cô còn liếc mắt nhìn Thẩm Tri Hạ một cái thật sâu.
Thẩm Tri Hạ bỗng dưng cảm thấy sau lưng lạnh toát: "… Cô làm gì vậy?"
"Không có gì."
Do dự hồi lâu, cuối cùng Kỷ Uyển vẫn là không đem vấn đề trong lòng hỏi ra.
Chỉ là trước khi đeo kính râm lên, cô chợt nhìn về phía Thẩm Tri Hạ: “Thẩm Tri Hạ, cô thật sự… thích anh ta đến như vậy sao?”
……
“Thẩm tiểu thư đương nhiên là thích Giang tổng rồi.”
Năm phút sau, Kỷ Uyển đã lên xe bảo mẫu của mình, lại hỏi người đại diện cùng một câu hỏi y như trước.
Và nhận được câu trả lời khẳng định chắc nịch.
Trong lòng Kỷ Uyển vẫn có nghi hoặc: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy… có gì đó rất kỳ quái.”
Nếu đã là đối thủ không đội trời chung, thì biết người biết ta là điều tất yếu.
Các tác phẩm Thẩm Tri Hạ từng tham gia, từ phim điện ảnh, truyền hình đến quảng cáo và MV, Kỷ Uyển đều đã xem qua hết.
Thậm chí cô còn tỉ mỉ ghi chép lại từng chi tiết.
"Cô có biết vai diễn điện ảnh đầu tiên của Thẩm Tri Hạ không? Lúc ấy, cô ấy đóng vai một nữ sinh thầm yêu nam chính. Ánh mắt cô ấy nhìn nam chính khi đó, không khác gì khi nhìn Giang Húc bây giờ."
Người đại diện khó hiểu: “Vậy thì sao?”
“Cô không thấy kỳ lạ à?”
Kỷ Holmes Uyển bỗng nhiên online: “Diễn là diễn, còn nếu thật sự thích một người, ánh mắt nhìn anh ta khẳng định sẽ khác. Hiện thực lại không phải là đóng phim.”
“Còn nữa, trong quảng cáo nước hoa mà lúc trước Thẩm Tri Hạ quay, ở giây thứ 32..."