Twilight: Chỉ Một Bước Nữa

Chương 44

Caius tiến gần hơn, Catherine cảm thấy như đôi chân cô dính chặt xuống đất, không thể lùi lại, chỉ có thể ngồi phịch xuống tảng đá vỡ nát.

Caius quỳ một gối trước mặt cô, ánh mắt anh ngang tầm mắt cô, ánh mặt trời chảy trên mái tóc bạc của anh, tạo ra những vòng sáng rực rỡ, anh thì thầm: “Khi ta tỉnh dậy từ nỗi đau khổ như địa ngục, cơ thể ta đã không còn cảm giác gì nữa. Ta đã thử nhiều cách, nhưng không hiệu quả, cho đến khi ta phát hiện ra ta vẫn có thể cảm nhận được máu. Mặc dù rất yếu ớt, nhưng cũng đã đủ.”

Cách giới thiệu mình là một kẻ gϊếŧ người điên cuồng thế này thật sự hiếm có ở thời buổi này. Catherine cảm thấy nếu Caius viết một cuốn sách về những người anh đã gϊếŧ, có lẽ nó còn dài hơn cả “Sử thi Homer”. Cô muốn hét lên trong lòng, cầu xin Caius đừng nói nữa, vì càng nói, Catherine càng cảm thấy mình sẽ chết nhanh hơn.

Tuy nhiên, Caius không để cô như ý.

“Ban đầu chỉ là máu của một người, sau đó là hai người, ba người.”

Catherine xiết chặt mảnh đá vỡ, những mảnh đá sắc bén bị tay cô bóp nát thành bột, rồi vụn đá rơi ra từ kẽ tay, rơi xuống đôi giày trắng tinh của cô. Cô nhìn qua vai Caius, ánh mắt dừng lại ở một chiếc mạng nhện cách đó chừng mười mét. Trong đó có một con bướm trắng hồng đang bị mắc kẹt, đang cố gắng vùng vẫy.

Cánh của nó rụng xuống rất nhiều bụi, những viên bụi hình kim cương, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

“Sau đó ta nhận ra, chỉ có chiến tranh mới có thể thỏa mãn ta, nơi đó có rất nhiều máu. Nhưng tiếc là sau khi danh tính bị lộ, ta gặp phải chút rắc rối, phải tìm cách khác để khôi phục cảm giác.”

Một con nhện vàng từ từ bò ra từ bóng tối, hoa văn vàng trên cơ thể nó sáng lấp lánh như ánh sáng mặt trời, những sợi tơ nhện quấn chặt vào cánh của con bướm trắng hồng. Nó nhìn thấy tên sát thủ lạnh lùng, càng giãy giụa mạnh mẽ hơn nhưng vô ích. Mạng nhện không thể phá vỡ, nó hoàn toàn không có cơ hội thoát ra.

“Volturi được thành lập như vậy đấy. Chúng ta đã trải qua vô số cuộc chiến tranh, từ Hy Lạp đến Pháp, rồi đến Đan Mạch, Na Uy và cuối cùng là Ý. Chúng ta bất khả chiến bại, chúng ta kiểm soát toàn bộ thế giới của đồng loại, không ai dám thách thức chúng ta.”

Chiếc chân của con nhện vàng giẫm lên mạng nhện, như lưỡi dao gõ lên hồi chuông tử thần. Nó chậm rãi nhưng không thể cưỡng lại được, tiến đến trước con bướm trắng hồng, không chút do dự xé rách đôi râu của nó, nghiền nát đôi cánh của nó. Mạng nhện rung động mãnh liệt, nhưng gã đồ tể tàn nhẫn lại bình thản như đi trên đất bằng. Đây là lãnh địa của nó, không con mồi nào có thể sống sót.

“Tất cả những kẻ phạm pháp đều sẽ bị chúng ta xét xử và nhận lấy cái kết xứng đáng. Ta phụ trách thi hành án hỏa thiêu, nhìn họ gào thét, nhìn họ chết đi cho đến khi hóa thành tro bụi. Điều này quả thực tiện lợi hơn chiến tranh rất nhiều, đôi lúc ta cũng phải cảm ơn vì trên thế giới này chẳng bao giờ thiếu những kẻ ngu ngốc.”

Con bướm trắng hồng không còn động đậy. Con nhện vàng bắt đầu từ phần đầu, từng chút một ăn dần cơ thể của con mồi. Hai chân trước của nó liên tục đẩy con bướm vào miệng, trong khi những mảnh cánh rơi rụng xuống không ngừng.

“Đây chính là cảm giác của ta suốt ba nghìn năm qua, Catherine.”

Khi ăn xong phần thân của con bướm, con nhện vàng không thương tiếc quét sạch những mảnh cánh còn sót lại khỏi mạng nhện, rồi rút lui vào bóng tối, chờ đợi con mồi tiếp theo. Mạng nhện trở nên sạch sẽ như mới, lấp lánh ánh sáng bảy sắc cầu vồng dưới ánh mặt trời.

Bàn tay của Caius nắm lấy vai Catherine, sự run rẩy từ cô truyền rõ ràng đến anh. “Em đang sợ sao?”

Đáp lại anh vẫn chỉ là sự run rẩy, cổ họng của Catherine phát ra những âm thanh kỳ lạ, như muốn nói gì đó nhưng không thành lời.

“Em đang sợ ta?” Caius nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo.

“Họ… họ biết… rằng anh không có… sao?” Giọng của Catherine méo mó đến kỳ lạ, cứng nhắc và khó khăn. Nếu thật sự chỉ có mình cô biết bí mật này, cảm giác như sắp bị thủ tiêu vì biết quá nhiều lại càng mãnh liệt hơn!

“Họ?” Caius lặp lại từ này, sau đó khinh miệt nói: “Không ai biết chuyện này, và cũng chẳng ai dám biết. Ta chưa bao giờ để bất kỳ ai đến gần ta. Người cuối cùng cố gắng chạm vào ta đã chết rồi. Ngay cả Aro cũng không dám chạm vào ta, trừ khi ta cho phép.”

Hóa ra anh ghét người khác chạm vào mình đến vậy sao?! Không phải anh bị hội chứng đói da à, tên biếи ŧɦái này!

“Vậy tại sao…” Catherine nghẹn lời, không thể tiếp tục, chỉ biết nhìn trừng trừng vào anh. Caius nhếch khóe môi đỏ tươi, đẹp đến cực điểm: “Vậy tại sao em lại là ngoại lệ?”

Ngoại lệ? Catherine có chút mơ hồ. Cô nhớ rằng mình chưa từng chủ động chạm vào Caius phải không? Hay là có? Cô không nhớ nữa. Cô đặc biệt ở chỗ nào chứ? Cái kiểu đối xử với cô như một con búp bê xoa tới xoa đi đối với Caius mà nói, đó là ngoại lệ sao? Nhưng đâu phải cô bắt anh ta làm thế!

Catherine thề rằng, sau này cô nhất định phải giữ khoảng cách thật xa với gã này — nếu như cô còn có cái gọi là sau này.

"Em không giống họ, không giống bất kỳ ai khác, Catherine, đó chính là lý do." Caius nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, lạnh lẽo đến mức khiến người ta kinh hãi.

"Tôi… tôi có gì không giống?" Catherine nhìn anh, chẳng lẽ lại là cái khả năng chết tiệt liên quan đến thời điểm tử vong kia sao?

"Ta có thể cảm nhận được em — mùi hương của em, nhiệt độ của em, mọi thứ thuộc về em. Thậm chí là những gì trên tay em, ta cũng có thể cảm nhận được." Caius mỉm cười. "Đó chính là điều khác biệt giữa em và họ. Ba nghìn năm, trên khắp thế giới, chỉ có em."

Nếu đổi lại là người khác và một bối cảnh khác, Catherine có lẽ sẽ nghĩ đây là một lời tỏ tình. Nhưng lúc này, ngay tại đây, cô chỉ cảm thấy đây là một bản án, một bản án khiến người ta rùng mình. Cô nghĩ, cô đã hiểu vì sao những người của Volturi lại đối xử với cô kỳ lạ đến vậy.

Caius kéo cô đứng dậy, để cô đối diện với anh, rồi nói: "Em thuộc về Volturi, Catherine. Em thuộc về ta."

Cứ như vậy, anh ngang ngược, không thèm quan tâm, cũng chẳng thèm hỏi ý kiến của Catherine, trực tiếp tuyên bố tương lai của cô. Như thể anh là một vị vua cao ngạo, độc tài và không ai sánh nổi.

Không, không phải như thể — mà anh chính là như vậy.