Sủng Thần

Chương 17: Trêu chọc

Cậu càng lúng túng thì lại đọc càng vấp váp, lắp bắp: “Cố Hiếu Huệ thời, lang thị trung giai quan…” Đang mắc kẹt, Tạ Dực bình thản tiếp lời: “Cố Hiếu Huệ thời, lang thị trung giai quan chuẩn lâm, bối đái, phó chi phấn.”

Hứa Thuần cười ngượng: “Thì ra Cửu ca đọc qua rồi, câu này nghĩa là gì?”

Tạ Dực đáp: “Chuẩn lâm là lông của loài cẩm kê, dùng làm trang sức trên mũ, còn bối đái là đai trang trí bằng vỏ sò. Ý nghĩa của câu này là vì hoàng đế yêu thích vẻ đẹp của thần tử, nên các đại thần đều ăn mặc lộng lẫy để lấy lòng đế vương, đó chính là hành vi của kẻ nịnh thần.”

Hứa Thuần ậm ừ đáp: “Ồ…” Cậu không nhịn được kéo lại vạt áo, cố che đi đai lưng bằng mai rùa và ngọc bảo châu, tuy biết Tạ Dực không nhìn thấy nhưng vẫn thấy ngượng ngùng.

Càng đọc, càng vấp váp, hễ đọc sai chữ nào, hoặc ngắt câu sai thì Tạ Dực liền đọc trơn tru chữ mà cậu không nhận ra. Hứa Thuần vừa khâm phục kiến thức của Cửu ca vừa dần hiểu ra, có lẽ Cửu ca đã sớm đọc qua cuốn này, cớ sao hôm nay lại bảo mình đọc?

Đến khi đọc tới câu “Nhu mạn chi khuynh ý, phi độc nữ đức, cái diệc hữu nam sắc yên,” Hứa Thuần như sực tỉnh. Cậu biết rõ các hoàng đế triều Hán rất ưa thích mỹ nam, vậy ra… Cửu ca đang ngầm ám chỉ mình chăng? Cửu ca có xuất thân bất hạnh, ắt hẳn rất ghét loại chuyện này… Còn mình… còn tình ý dành cho y… chẳng phải trong mắt y chẳng khác nào kẻ nịnh thần bợ đỡ sao?

Suy nghĩ trong lòng càng rối, khiến cậu đọc càng ngắc ngứ, cố gắng lắm mới đọc hết quyển sách. Tạ Dực liền chậm rãi nhắc lại: “Nhiến tiến bất do đạo, vị quá kỳ nhiệm, mạc năng hữu chung, sở vị ái chi thích túc dĩ hại chi giả dã.”

Hứa Thuần bối rối: “…?”

Tạ Dực nói: “Tư Viễn hiểu câu này có ý nghĩa gì không?”

Hứa Thuần cảm giác như đang ngồi trong lớp bị thầy giáo tra hỏi, rõ ràng là giữa mùa đông mà áo lại đẫm mồ hôi, ấp úng đáp: “Ý là… bọn nịnh thần được thiên tử sủng ái nhưng không nhờ đạo đức mà tiến thân, phẩm đức không tương xứng với vị trí nên kết cục đều không có hậu. Đế vương dù yêu quý họ, nhưng ngược lại lại gây hại cho họ…”

Tạ Dực khẽ gật đầu, trông có vẻ hài lòng, đúng lúc đó liệu pháp ngải cứu cũng vừa kết thúc. Y kéo áo lên, tựa người vào gối, thần sắc lạnh lùng như băng. Hứa Thuần vừa rồi còn đầy ý niệm, giờ đây đã tan biến hết, càng thêm tự ti, lòng đầy hổ thẹn, chỉ ấp úng nói: “Cửu ca nghỉ ngơi đi, ta phải về Quốc công phủ một chuyến. Ngày mai có yến hội, trưởng bối bảo ta đưa đệ đệ đi cùng, không thể ở bên Cửu ca, có gì cần cứ dặn dò Đông Hải.”

Tạ Dực khẽ gật đầu, rồi hỏi: “Ngươi sẽ đến đâu dự yến?”

Hứa Thuần thấy y không còn tra hỏi gì về Nịnh Hạnh truyện, liền thoải mái đáp: “Là đến phủ Thuận Thân Vương thưởng tuyết với thế tử. Thực ra ta không thích mấy cuộc tụ hội này, vì thường phải làm thơ, ta ngán nhất những dịp như vậy. Nhưng bà ngoại bảo ta đưa huynh đệ đi làm quen, huynh ấy năm nay sẽ ứng thí ân khoa, cần mở rộng giao thiệp.”

Tạ Dực hỏi: “Là thế tử Thuận Thân Vương? Ta nghe nói hắn thích sưu tập các loại tranh, nếu ngươi tìm được một bức tranh quý hiếm trên thị trường tặng hắn, có lẽ sẽ hợp ý.”

Hứa Thuần mắt sáng lên: “Hắn cũng thích vẽ tranh sao?”

Tạ Dực hỏi lại: “Cũng sao?”

Hứa Thuần đỏ mặt: “Thời gian rảnh rỗi ta cũng vẽ vài nét. Nếu hắn thích tranh, ta vừa hay có một hộp màu quý từ nước ngoài mang về, tặng hắn chắc cũng hợp ý, chỉ là không biết có quá nhẹ không, ta sẽ kèm thêm vài bức tranh. Đa tạ Cửu ca chỉ bảo, ta sẽ về tìm thử.”

Tạ Dực nói: “Hẳn hắn sẽ thích.” Thế tử Thuận Thân Vương, Tạ Phỉ, thường tự chế tạo màu sắc với họa sĩ hoàng gia ở Hồng Văn Viện. Đã là màu ngoại quốc thì chắc chắn hiếm có, y bèn dặn thêm: “Tranh tặng đừng quá quý, không nên quá thân cận với tước quyền và hoàng thân, cứ giữ phép tắc là đủ. Ta biết ngươi có tiền, nhưng nếu tặng vật quá quý giá, người khác sẽ nghĩ ngươi khoe của, hoặc nghĩ ngươi mưu cầu kết giao với hoàng thân, không phải chuyện tốt.”

Hứa Thuần đáp: “Vâng, đa tạ Cửu ca chỉ điểm.”

Tạ Dực lại hỏi: “Ngươi có nhắc tới đệ đệ, là huynh đệ nào vậy?” Trong kinh thành, nhà quyền quý nào mà để xảy ra chuyện con trưởng con thứ như vậy? Luận đích thứ thì đích tử cao quý hơn, luận trưởng ấu thì trưởng tử được tôn trọng hơn. Với dòng dõi quan lại, người có lễ nghĩa sẽ không để cho trưởng tử không chính thống sinh ra trước khi chính thất nhập môn.

Hứa Thuần thở dài: “Chẳng phải Quốc công phủ ta chính là trò cười sao, Cửu ca đừng chê cười. Cha ta vốn là kẻ ăn chơi hư hỏng. Nghe nói ông ta lén tư tình với một nha đầu của tổ mẫu. Tổ mẫu không biết, liền để nha đầu đó về nhà để gả chồng. Sau này chuyện hôn nhân đã định, nàng ấy phát hiện mang thai, quay về cầu xin bà. Tổ mẫu nhân từ, thấy nàng ta đã hầu hạ mình lâu năm, không nỡ bắt phá thai, thêm nữa cũng cho rằng nhà họ Hứa nhân đinh thưa thớt, đành để nàng ta sinh rồi mang con về phủ nuôi dưỡng, sau đó gả nàng ta đi nơi xa.”

Tạ Dực cười nhẹ: “Quả là ức hϊếp nhà mẹ đẻ ngươi. Nói là không nỡ, cứ để nàng ta sinh con rồi trợ cấp cho sống bên ngoài là đủ, sao lại phải nhận vào phủ? Một khi nha đầu đã rời phủ, ai có thể làm chứng đó chính là con của phụ thân ngươi? Phụ thân ngươi hồ đồ, tổ mẫu ngươi cũng hồ đồ theo sao? Nhất là việc liên quan đến tước vị, sao lại có thể tùy tiện nhận về?”

Hứa Thuần nói: “Mẫu thân ta cũng tức giận, nhưng thật sự gặp đại ca rồi thì không nỡ giận chó đánh mèo. Tổ mẫu cũng nói nhà họ Hứa ít con, nuôi thêm một đứa cũng chẳng hao tổn bao nhiêu. Nếu hắn có tài, cũng là cánh tay hỗ trợ cho ta, cũng coi như giúp mẫu thân tích đức. Sau này quả nhiên đại ca học giỏi, mười hai tuổi đã đỗ tú tài, năm ngoái đỗ cử nhân, truyền ra ngoài người ta chỉ bảo mẫu thân ta hiền đức.”

Tạ Dực mỉm cười: “Quốc công phu nhân quả là lòng dạ nhân từ.” Để cho con trưởng không chính thống vượt qua đích tử mà học hành thành đạt, lại không thấy trong lòng Hứa Thuần có chút ganh tị hay bất mãn, đủ thấy tâm địa cậu rất trong sáng. Giữa kinh thành đầy âm mưu, thật hiếm khi thấy một chủ mẫu lương thiện và một công tử thẳng thắn như vậy.

Hứa Thuần thoáng buồn bã, Tạ Dực tuy không nhìn thấy nhưng cảm nhận được tâm trạng cậu chùng xuống, không nhắc thêm nữa, chỉ mỉm cười nói: “Đã là thưởng tuyết, vẫn nên chuẩn bị vài bài thơ về tuyết, phòng trường hợp cần đến. Việc này không khó, ngươi thử viết vài bài, ta sẽ giúp ngươi chỉnh sửa.”

Hứa Thuần khổ sở đáp: “Cửu ca người chưa lành, chút chuyện nhỏ này không cần phiền ngài đâu…”

Tạ Dực nói: “Dăm ba bài thơ ngắm tuyết thì tốn sức gì đâu, cứ tùy hứng vài câu là được một bài ngay thôi.”

Hứa Thuần: “…” Cậu nói: “Cửu ca ngài cứ nghỉ ngơi, để ta xuống xem bữa tối chuẩn bị đến đâu rồi.” Nói xong, cậu vội chạy đi, Tạ Dực khẽ mỉm cười nằm xuống.

Đông Hải nhìn thần sắc của Tạ Dực, thầm nghĩ: Cửu công tử rõ ràng đang trêu chọc Thế tử chúng ta đây mà. Thế tử còn trẻ, làm sao chịu nổi trò đùa này. Chỉ có điều, Cửu công tử nhìn đã biết không phải người đơn giản, Thế tử nhà ta mắt nhìn quả thật cao, đã thích thì thích ngay người sâu xa khó lường thế này, xem ra tương lai chắc chắn sẽ phải đau lòng đôi ba bận đây.