Nhớ lại những việc ác mình đã làm ở kiếp trước, Trầm Ánh Ngư cố gắng tỏ ra biểu cảm ôn hòa, khẽ cong khóe môi.
Nàng nhớ rằng bây giờ mình mười bảy tuổi, đúng là độ tuổi thanh xuân phơi phới.
Trước kia khi còn ở Tô phủ, không ít người khen nàng như ngọc ngà chạm khắc.
Dù hai năm nay sống không tốt lắm, cũng chỉ hơi tiều tụy, nhưng chắc vẫn còn chút thanh thuần, khi cười hẳn là dịu dàng lắm.
Nàng khẽ mỉm cười với y.
Ánh mắt thiếu niên trước mặt dừng lại trên nụ cười của nàng, nụ cười vô hại trên mặt y như nhạt đi, gương mặt trắng nõn, dù đường nét còn non nớt nhưng đã thoáng thấy vẻ đẹp thanh tú.
Trầm Ánh Ngư thấy biểu hiện hờ hững của y cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn dịu dàng hỏi: "Thẩm ca nhi, sao lại ngồi dưới đất? A nương vừa rồi tìm không thấy ngươi, sợ chết đi được, may mà ngươi không sao."
Vì năm xưa ma ma đưa nàng tới đây, bảo nàng đóng vai tiểu quả phụ của gia đình thương nhân phá sản, còn Tô Thẩm Kỳ là con nuôi, nên y luôn gọi nàng là A nương trước mặt người khác, kỳ thực hai người không có quan hệ gì, thậm chí còn không cùng hộ tịch.
Lúc này, nàng chỉ thiếu khắc hai chữ "ôn nhu" lên mắt: "Chân có tê không? Lên giường nằm nghỉ một lát đi."
Trầm Ánh Ngư bước tới kéo nhẹ cánh tay y, định dìu y lên giường, nhưng vừa chạm vào đã cảm nhận rõ cơ thể người trong tay mình cứng đờ.
Tô Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đầu tóc rối bù, nụ cười lại rất kỳ quái trước mặt.
Ánh mắt y trượt xuống, dừng lại.
Đôi bàn tay dơ bẩn đó nắm chặt lấy cánh tay y, nơi da thịt bị chạm vào như có cảm giác bỏng rát, toàn thân không khỏi nổi lên từng đợt da gà.
Tô Thẩm Kỳ cử động tay, nhưng không thể thoát ra.
Y ngẩng đầu nhìn Trầm Ánh Ngư, đồng tử đen như hạt nhãn, cực kỳ tối, như hai viên ngọc đen có thể hú hồn, làn da trắng bệch không chút huyết sắc, khiến y càng giống một con búp bê gỗ tinh xảo nhưng trống rỗng vô hồn.
Trầm Ánh Ngư quay đầu, bị ánh mắt chằm chằm của y nhìn cho sững lại, chưa kịp định thần đã nghe thấy giọng nói yếu ớt nịnh nọt của y.
Giọng điệu thiếu niên mang chút sợ hãi tê dại, không phân biệt được là thật sự sợ hay chỉ là giả tạo do thói quen: "Ta không buồn ngủ, A nương đói rồi à? Ta đi nấu cơm ngay."
Nói rồi y đứng dậy, lùi lại một bước, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người rõ ràng.
Nhưng Trầm Ánh Ngư vẫn nắm chặt không buông.