Cuối cùng, y một mình cô độc đến chết, trút hơi thở cuối cùng trong một ngôi chùa hoang vu. Mãi sau đó rất lâu mới có người phát hiện ra, khi ấy thi thể đã sớm thối rữa.
Nghĩ đến đây, Trầm Ánh Ngư khẽ thở dài.
Đều là những kẻ không có kết cục tốt đẹp.
Đè nén gợn sóng mơ hồ trong lòng, nàng chợt nhớ ra một chuyện, không khỏi đưa tay day trán đầy bất đắc dĩ.
Ngôi nhà ở quê này quá mức đơn sơ, chỉ có hai gian, một phòng ngủ, một nhà bếp, cộng thêm cái sân nhỏ chật hẹp.
Thật sự khổ sở đến cùng cực.
Nhưng, ở đây chỉ có hai gian phòng. Vậy bây giờ Tô Thẩm Kỳ đang ở đâu?
Trầm Ánh Ngư đứng dậy khỏi bàn trang điểm, định cầm nến đi tìm y.
Ngón tay nàng vừa chạm vào chân đèn thì chợt nghe thấy một tiếng động lạ.
Nàng lập tức quay đầu, ánh nến lung lay chiếu lên bức tường, tạo thành một bóng đen nhỏ xíu, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.
Tô Thẩm Kỳ?
Nàng chớp mắt, cẩn thận cầm nến, chậm rãi bước tới.
Nhờ ánh nến lập lòe, nàng mới nhìn rõ, một đứa trẻ khoác trên mình chiếc áo xám vá chằng chịt.
Y co rúc thân mình thành một cục, đầu chôn giữa hai đầu gối, lặng yên như tượng.
Nhưng ngay lúc đó, bụng y đột nhiên kêu lên một tiếng.
Dù biết bản thân từng đối xử tệ với y, nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh này, nàng vẫn không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Những năm tháng đó, nàng thực sự quá cố chấp.
"Tô... Thẩm ca nhi?"
Ánh mắt nàng ánh lên một tia phức tạp, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
Đến cả một cái giường Tô Thẩm Kỳ cũng không có, chỉ có thể co ro trên đất ngủ.
Nhưng y vẫn giữ nguyên tư thế, không hề phản ứng, dường như không nghe thấy nàng gọi.
Chỉ là...
Nhịp thở của y đã thay đổi.
Thậm chí, nàng còn có thể nghe thấy nhịp tim đập loạn của y.
Hiện giờ, y không phải là vị đại nhân trầm ổn, không lộ cảm xúc trong tương lai, mà chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Trầm Ánh Ngư đặt cây đèn xuống bên cạnh, đúng lúc lại nghe thấy tiếng bụng y réo lên.
Rõ ràng y đã tỉnh.
Chẳng qua không muốn để ý đến nàng mà thôi.
Nàng cảm thấy có lỗi, dù sao hiện tại nguyên chủ của thân thể này là một kẻ điên loạn, suốt ngày chỉ biết đánh mắng y, tìm đủ mọi lý do để sỉ nhục y.
Nàng thử đưa tay đẩy nhẹ vai Tô Thẩm Kỳ: "Thẩm ca nhi, đệ tỉnh rồi chứ? Dưới đất lạnh lắm, lên giường ngủ đi."
Giống như nàng đã đoán, Tô Thẩm Kỳ thực chất đã tỉnh từ lâu.