Quân Thiếu Kiêu Sủng: Kiều Thê Hung Hãn Không Thể Trêu Vào

Chương 1

Thành phố Bắc.

Trại giam nữ Tây Nam Hoa Nghiệp

"0959, có người đến thăm!"

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, hòa cùng tiếng ầm ĩ của cánh cửa sắt. Cố Thanh Tửu cúi đầu, yên lặng ngồi ở góc giường nhỏ của mình. Nghe tiếng gọi ấy, cô từ từ ngẩng đầu lên như một con búp bê vô hồn.

Cố Thanh Tửu, một cô gái chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, làn da trắng mịn như lụa, khuôn mặt thanh tú với hàng lông mi dài cong vυ't, sống mũi cao và đôi môi đỏ hồng. Dù đang khoác trên người bộ đồ tù nhân nhếch nhác cùng mái tóc ngắn rối bời, vẻ đẹp của cô vẫn không thể bị che lấp.

Chỉ có điều đôi mắt cô lại vô hồn, như thể mọi khao khát sống đã hoàn toàn vụt tắt.

“Cạch cạch cạch!”

"0959, có người đến thăm!"

Nữ quản giáo đập mạnh vào cánh cửa sắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cố Thanh Tửu, dường như đã mất hết kiên nhẫn. 0959 chính là số tù của Cố Thanh Tửu, mã số mà mỗi tù nhân ở đây đều có.

Cuối cùng, Cố Thanh Tửu cũng ngẩng đầu, môi khẽ mở như một phản xạ trước tiếng gọi đó. Cô đứng dậy, bước theo nữ quản giáo với những bước chân chậm chạp, nặng nề như một người đã mất hết hy vọng.

Khi bước vào phòng thăm, vừa nhìn thấy người phụ nữ bụng to đang ngồi trên ghế, ánh mắt vô hồn của cô bỗng chốc khẽ rung lên, lóe lên chút cảm xúc.

“Rầm!”

Cánh cửa sắt đóng sầm lại, cắt đứt mọi âm thanh bên ngoài.

Người phụ nữ với chiếc bụng bầu lớn, đôi môi đỏ quyến rũ, khuôn mặt sắc sảo và thân hình nóng bỏng. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ mận, trông thật rực rỡ kiêu sa, ngay cả khi mang thai vẫn không quên làm mình nổi bật.

Trái ngược với bộ dạng tiều tụy của Cố Thanh Tửu, người phụ nữ ấy như một nữ hoàng kiêu hãnh, còn Cố Thanh Tửu giờ chỉ như một kẻ thất bại tầm thường, thảm hại đến tột cùng.

"Du Thư Vi."

Giọng nói khàn khàn của Cố Thanh Tửu phát ra, yếu ớt đến mức gần như tan vỡ, như thể cô đã lâu lắm rồi không thốt lên tiếng nào.

"Trời ơi, giọng cô như tiếng gà bị chọc tiết, nghe mà muốn rụng cả tai."

Du Thư Vi tỏ vẻ khó chịu khi nghe thấy giọng nói đó, cô ta vuốt cổ đầy kịch tính rồi chậm rãi lên tiếng: “Cố Thanh Tửu, hôm nay tôi đến thăm cô, coi như vì chút tình chị em cuối cùng. Như cô thấy đấy, tôi đang mang thai.”

Giọng nói của Du Thư Vi mềm mại, thanh thoát như tiếng chim oanh, chỉ nghe thôi đã có thể khiến người ta mê mẩn. Toàn bộ khí chất của cô ta tỏa ra sự quyến rũ chết người.

Cô ta nhếch môi, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cố Thanh Tửu thì ánh mắt tràn đầy ác ý, từng chữ từng chữ nhấn nhá: “Là con của Tô Lăng Triết vị hôn phu của cô, cũng là chồng hiện tại của tôi. Chúng tôi đã kết hôn một năm rồi!”