Tu Tiên: Thiết Bị Mô Phỏng Hoàng Triều

Chương 4

Xung quanh yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh nào. Trì Nhất Huyền cũng không cảm nhận được loại cảm giác sau khi hứa hẹn thì nguyên chủ có thể an giấc ngàn thu -cơ thể sẽ nhẹ bỗng đi như trong tiểu thuyết. Có lẽ đó là vì y ấy chỉ là một người bình thường thôi.

Trì Nhất Huyền cũng mặc kệ luôn, hiện tại y chỉ có thể chạy đua với thời gian.

Sau khi chà xát thật mạnh hai tay vào áo trong, miễn cường lau cho sạch sẽ, Trì Nhất Huyền quyết tâm được ăn cả ngã về không, tiến hành triệu hồi Mệnh Khí theo các bước triệu hồi trong ký ức của Hà Niệm Viễn.

Một lúc sau, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai y.

[Xin chào người chơi, Thiết bị mô phỏng Hoàng Triều để tu tiên luôn sẵn sàng phục vụ ngài.]

*

Hiểu biết của Trì Nhất Huyền về thế giới này chủ yếu dựa vào ký ức của Hà Niệm Viễn.

Thế giới này có một tên gọi chung, gọi là Trường Sinh Giới, ngoài ra, cũng có người dùng những từ như thiên hạ hay vũ trụ để mô tả nó.

Gia đình Hà Niệm Viễn từ đời tổ tiên đều là người phàm, hắn chưa bao giờ bước chân ra ngoài lãnh thổ của nước Đông Lai. Hắn mơ hồ biết bên ngoài nước Đông Lai còn có các nước khác nữa, nhưng về số lượng hay cụ thể là những nước nào thì hắn không rõ.

Thế giới này không giống như những thiết lập trong các tiểu thuyết mạng tu tiên mà Trì Nhất Huyền từng đọc qua. Tu tiên ở đây không chú trọng đến linh căn, bởi vì mỗi người sinh ra đều đã có linh căn, nghĩa là ai cũng có tiềm năng tu tiên. Tuy nhiên, điều đáng tiếc là điều này lại không hề làm bùng nổ phong trào tu tiên toàn dân ở nơi đây.

Nếu phải tìm một ví dụ so sánh, Trì Nhất Huyền cảm thấy tu tiên ở thế giới này giống như việc đọc sách học chữ ở thời kỳ phong kiến ở Trái Đất vậy. Về bản chất, chỉ số thông minh bẩm sinh của bình dân bá tánh và tầng lớp quyền quý không khác biệt là bao, nhưng phần lớn bình dân bá tánh không có cơ hội học chữ. Dân chúng thế giới này cũng vậy, quá nhiều rào cản ngăn cản họ tiếp cận với chuyện tu tiên.

Tuy nhiên, giống như ở xã hội phong kiến luôn có những thường dân vượt qua giới hạn xuất thân mà vươn mình như cá chép hóa rồng, thì ở thế giới này cũng có những người phàm giành được cơ duyên để bước vào con đường tu tiên. Và cơ duyên đó chính là Mệnh Khí.

Đối với Trì Nhất Huyền, Mệnh Khí là một khái niệm rất xa lạ. Nghe nói rằng trong linh hồn mỗi người đều ẩn chứa một Mệnh Khí. Đó có thể là một chiếc quạt, một thanh đao, một mảnh gỗ, một quyển sách, thậm chí là một con vật nhỏ... Mệnh Khí không có hình thái cố định, giống như việc không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau trên thế giới, trong Trường Sinh Giới cũng không có chuyện tồn tại hai Mệnh Khí hoàn toàn giống nhau.

Nếu chủ nhân không đánh thức nó, Mệnh Khí sẽ mãi ngủ yên trong linh hồn của chủ nhân. Nhưng nếu đánh thức được, chủ nhân có thể dựa vào Mệnh Khí để bước vào con đường tu hành.

Chỉ cần như thế, không cần bí tịch, không cần bái sư, sau khi đánh thức Mệnh Khí, chỉ cần không ngừng luyện tập với nó mà thôi. Ví dụ, nếu Mệnh Khí là một thanh đao, hàng ngày kiên trì vung đao hàng ngàn lần, thời gian lâu dài sẽ dần dần nhập đạo.

Người ta nói rằng cảm giác này rất kỳ diệu. Khoảnh khắc triệu hồi được Mệnh Khí, câu trả lời cho việc tu hành sẽ tự nhiên xuất hiện.

Bình dân bá tánh trong thế giới này chưa chắc ai cũng biết chữ, nhưng cách triệu hồi Mệnh Khí thì ai cũng biết. Có người triệu hồi thành công, có người thất bại, nhưng đa phần đều thành công. Tuy nhiên, hầu hết Mệnh Khí được triệu hồi lại không có giá trị thực sự.

Ví dụ, một tiều phu có Mệnh Khí là một chiếc rìu. Hắn ta hàng ngày mang rìu lên núi đốn củi, vừa kiếm sống nuôi gia đình vừa rèn luyện. Qua mười năm, hắn ta đạt đến Luyện Khí Tầng Một, cuối cùng cũng nhập đạo. Nhưng trong Trường Sinh Giới, chỉ những người thành công đạt tới Trúc Cơ mới được gọi là tu sĩ, còn dưới mức Trúc Cơ vẫn chỉ là phàm nhân thôi.

Các môn phái tiên gia trong Trường Sinh Giới mọc lên như nấm, nhưng tiêu chuẩn tuyển chọn thấp nhất của họ đều là từ Trúc Cơ kỳ.