Cha Tôi Là Tiểu Kiều Thê Của Đại Lão

Chương 27

Việc tái sinh vốn dĩ là chuyện quá hoang đường, Trì Ánh Thu không muốn suy đoán lung tung.

Tuy nhiên, ngoài việc đối xử tốt hơn với cậu và bố cậu, những hành vi khác của Vân Tùng Tễ vẫn như thường lệ.

Một số hành động của anh ta so với kiếp trước đều có thể khớp lại, không có dấu hiệu nào cho thấy anh ta có "điểm buff".

Vì vậy, sau khi trở lại gia tộc hào môn, một tuần của Trì Ánh Thu cứ thế trôi qua.

Cuối tuần là khoảng thời gian mà các tiểu thư, phu nhân trong giới thượng lưu tổ chức những buổi tụ họp, không ít các sự kiện thương mại ngoại tuyến cũng diễn ra vào dịp này.

Sáng sớm, Âu Tĩnh đã mời chuyên gia trang điểm đến tận nhà, một lớp trang điểm mất đến ba tiếng đồng hồ.

Thay một bộ váy đuôi cá với thiết kế đơn giản, bà ấy còn phối thêm một chiếc vòng cổ ngọc trai có phong cách tương tự.

Trì Ánh Thu từ trên lầu lén nhìn xuống, thấy Vân Tùng Hi đang ở dưới nhà không ngừng khen ngợi.

“Mẹ hôm nay thật xinh đẹp, ai không biết còn tưởng mẹ là chị gái của con.”

Mỗi lần nghe con trai út khen như thế, Âu Tĩnh đều không nhịn được cười, nhưng hôm nay dù thế nào bà ấy cũng chẳng vui nổi.

Âu Tĩnh thở dài, nói: “Hôm qua mẹ gọi điện cho bên Sở gia, chỉ nói hôm nay có thể đến trễ chút. Giọng điệu thì lạnh nhạt, lại còn nói gì mà cũng chỉ là bậc con cháu, đúng là thiếu lễ phép quá.”

Trì Ánh Thu nghĩ thầm, bà đã cố nhồi nhét một đối tượng hôn nhân cho người ta, người ta mà lịch sự với bà mới là lạ.

Kiếp trước, người đó căn bản không xuất hiện trong bữa tiệc, ngược lại còn tạo cơ hội cho Trì Ánh Thu.

Hôm nay, Trì Ánh Thu sẽ gặp được quý nhân của đời mình, cũng là người mà ngoài cha ra, cậu cảm thấy mình có lỗi nhất.

Do đó, tâm trạng cậu có chút xao động, liền dậy từ rất sớm.

Có thể thấy Vân Trọng Khôn rất coi trọng sự kiện lần này, ông đã cất công gửi vài bộ lễ phục sang cho Trì Cẩn Hiên để anh thử.

Cuối cùng, Trì Cẩn Hiên chỉ chọn hai bộ khá nghiêm túc và đứng đắn, trông cũng đẹp mắt, nhưng khi kết hợp với cặp kính cận mỏng, trông anh giống hệt một giáo viên trẻ tuổi vô cùng ưa nhìn.

Vân Trọng Khôn không mấy hài lòng, cuối cùng Âu Tĩnh nói: “Cho con đeo thêm chiếc đồng hồ đi!”

Vân Tùng Tễ liếc nhìn, sau đó quay về phòng mình, rồi mang ra một chiếc đồng hồ Patek Philippe bằng vàng hồng, đeo vào tay Trì Cẩn Hiên.

Lúc này Trì Cẩn Hiên cảm thấy vô cùng không thoải mái, anh thấy mình như một món hàng được chuẩn bị kỹ càng.

Nhưng thực ra bữa tiệc này cũng là để cha mẹ giúp anh dễ dàng hòa nhập vào giới thượng lưu, nên bản thân anh không nên có bất kỳ phàn nàn nào mà phải vui vẻ chấp nhận.

Vì vậy, anh mở lời: “Cảm ơn anh cả.”

Bàn tay đang đeo đồng hồ cho Trì Cẩn Hiên khựng lại, Vân Tùng Tễ ngẩng đầu nhìn anh.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cậu em trai nhỏ nhắn, bé bỏng khi mới được đưa từ bệnh viện về.

Nhưng người em trai này vì sinh non, đầu óc lại không được lanh lợi cho lắm.