Cha Tôi Là Tiểu Kiều Thê Của Đại Lão

Chương 26

Trì Cẩn Hiên nói: “Trẻ con thì không biết nói dối đâu, nó mới ba tuổi thôi, em bảo anh làm sao tin được những gì em nói?”

Vân Tùng Tễ bất lực thở dài, nói: “Hi Hi, xin lỗi đi.”

Vân Tùng Hi nghẹn lời, ngạc nhiên hỏi: “Bảo em xin lỗi? Anh… em không nghe nhầm chứ?”

Vân Tùng Tễ không thể che giấu những gì mình đã thấy tận mắt, nói: “Làm sai thì phải dũng cảm nhận lỗi, anh tin là em không cố ý.”

Dù cực kỳ không muốn, Vân Tùng Hi vẫn phải nghiến răng nói ra mấy chữ: “Xin lỗi!”

Vân Tùng Tễ tiến tới hỏi Trì Ánh Thu: “Bé con, cháu có sẵn lòng tha thứ cho chú út không?”

Trì Ánh Thu ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Vâng ạ, cháu sẵn lòng. Cháu biết chú út chắc chắn không cố ý. Bé con cũng không bị thương, thật sự không sao đâu.”

Vân Tùng Tễ không nhịn được cười, nói: “Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan.”

Ở bên cạnh, Vân Tùng Hi bắt đầu tự vấn bản thân, anh ta thậm chí không rõ liệu mình có thực sự đẩy Trì Ánh Thu hay không.

Rõ ràng là tay của anh ta không hề đưa ra.

Hay là do đứa trẻ này quá nhỏ, anh ta chỉ vô tình phẩy nhẹ tay mà đã khiến nó té ngã?

Đúng là chuyện kỳ lạ!

May mắn thay, mọi người cũng không để chuyện này trong lòng, cuối cùng chuyện đó cũng qua đi.

Chỉ là sau đó, Vân Tùng Tễ đã tìm gặp và nói chuyện riêng với anh ta, bảo anh ta đừng áp lực quá. Mặc dù anh hai đã quay về, anh ta vẫn là bảo bối của cả gia đình, bố mẹ và anh trai đều sẽ yêu thương anh ta như trước.

Vân Tùng Hi chỉ cảm thấy trên trán mình dán hai chữ "trà xanh", cả nhà đều cho rằng anh ta đang diễn bộ dạng khoan dung, mặc dù đúng là anh ta có làm vậy thật.

Nhưng anh ta thực sự... không hề có ý đẩy đứa trẻ đó mà!

Có lẽ vì hai lần “ra oai” trước đó, Vân Tùng Hi đã thu mình lại khá nhiều.

Ngoài những câu nói bóng gió khi ăn cơm, anh ta cũng không còn nhằm vào Trì Cẩn Hiên nữa.

Vân Trọng Khôn và Âu Tĩnh thì sáng đi sớm, tối về muộn, ngược lại Vân Tùng Tễ đã mua cho Trì Ánh Thu rất nhiều đồ dùng cho trẻ em.

Anh còn thuê cả giáo viên mầm non và chuyên gia nuôi dạy trẻ, bắt đầu dạy bé một số kiến thức nhập môn.

Người đàn ông lạnh lùng trong kiếp trước luôn xa cách với bố con cậu bé, nay lại thay đổi rất nhiều so với ấn tượng ban đầu.

Dù bề ngoài, ông bác này vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng sự quan tâm chăm sóc thì lại vô cùng tỉ mỉ.

Trì Ánh Thu cảm thấy rất kỳ lạ, kiếp trước Vân Tùng Tễ là người đặt sự nghiệp lên hàng đầu.

Anh ta một lòng một dạ tập trung vào công việc, kể cả khi về sau gia tộc Vân bắt đầu xuống dốc.

Đến những năm mà Trì Ánh Thu gặp biến cố, Vân gia thậm chí có dấu hiệu sắp phá sản.

Vân Tùng Tễ cũng dựa vào sự nghiệp của mình mà chống đỡ được một thời gian rất dài.

Nhưng đối với bố con cậu, anh ta luôn thờ ơ, chẳng bận tâm.

Phản ứng của Vân Tùng Tễ trong kiếp này khiến Trì Ánh Thu cảm thấy có chút kỳ quặc, chẳng lẽ anh ta cũng là một người tái sinh?