Cũng vào năm đó Thái Thanh Tử dẫn con gái đến cửa nhà mai mối cho nàng và Trương Giản Lan, thấy Trương Giản Lan không đáp lại, liền tự ý để con gái lưu lại, ám chỉ song tu, nảy sinh tình cảm.
Hứa Ngưng Mi coi lời cha như thánh chỉ, tự nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa đệ nhất mỹ nhân thiên hạ xứng với đệ nhất tài tuấn Thục Sơn, có gì không ổn chứ?
Đêm đó, Hứa Ngưng Mi trang điểm nhẹ nhàng, e lệ thẹn thùng chủ động tìm đến, nhưng ai ngờ... ngày hôm sau nàng liền tức giận trở về, Thái Thanh Điện trên dưới dỗ dành nửa ngày cũng không thấy khá hơn.
Thái Thanh Tử thấy sắc mặt con gái u ám, nhất thời không hiểu, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Con không song tu với hắn?"
Hứa Ngưng Mi càng nghĩ càng tức, vỗ bàn một cái, lúc này mới từ từ nói ra : "Tu cái rắm! Trương Giản Lan... tên khốn đó... nói chân con không vững, tay cầm kiếm run... ép con giơ kiếm đứng tấn cả đêm!!"
Thái Thanh Tử: "..."
Chuyện này nàng vẫn nhớ kỹ, nhục nhã... thật sự là quá nhục nhã! Hôm nay coi như là thù mới hận cũ cùng đến, nàng lập tức vén váy lên điện, nhìn cả căn phòng màu đỏ rực chất vấn:
"Trương Giản Lan... ta Hứa Ngưng Mi có gì không xứng với ngươi? Nói về diện mạo, ta là mỹ nhân thiên hạ đệ nhất không ai có thể bàn cãi, về địa vị ta là trưởng công chúa tôn quý của Trường An... ngươi ba lần bảy lượt từ chối ta cũng đành thôi, bây giờ lại muốn ở trước mặt mọi người cưới một thanh kiếm? Ngươi rốt cuộc là thật sự muốn thành thân với thanh kiếm này hay là nhân cơ hội làm nhục ta?"
Trương Giản Lan im lặng.
Hứa Ngưng Mi ép hỏi: "Trương Giản Lan! Ngươi mau nói đi!"
Nghe vậy, Trương Giản Lan cuối cùng cũng chịu đưa mắt nhìn nàng, trước tiên là nghiêm túc đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt của hắn rất kỳ lạ, như đang cân nhắc giá trị của một vật chết, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trương Giản Lan lại nhìn sang Kỳ Dụ, liếc nhìn ánh kiếm xinh đẹp tỏa ra từ trên thân kiếm, ánh mắt lạnh lùng kia lập tức dịu đi rất nhiều, sau đó dùng ngón tay gảy nhẹ thân kiếm.
Thanh kiếm phát ra âm thanh "đinh" một tiếng.
Rất dễ nghe.
Bản thân Trương Giản Lan nghe rất sảng khoái, sau đó lại giơ kiếm chỉ vào Hứa Ngưng Mi: "Ngươi nghe thấy không?"
Hứa Ngưng Mi hoang mang: "Nghe thấy cái gì?"
Trương Giản Lan thu kiếm, vẻ không hiểu và vô ngữ, nói với nàng: "Ta thấy ngươi thật sự rất khó hiểu... Về chất liệu và phẩm cấp, ngươi ngay cả vỏ kiếm của thê tử ta cũng không bằng, sao dám so với thê tử ta? Sao ngươi lại không biết tự lượng sức mình như vậy?"
Hứa Ngưng Mi: "..."
Kỳ Dụ: "..."
Trương Giản Lan trả lời rất thành thật, không hề qua loa, chính vì không hề qua loa và nói dối, lại khiến người ta cảm thấy càng sỉ nhục hơn.
Thật là một người kỳ quặc.
Kỳ Dụ tận mắt nhìn thấy độ hảo cảm của Hứa mỹ nhân đối với Trương Giản Lan từ 50 giảm xuống 0 với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, đồng thời ánh mắt cũng thay đổi, từ tức giận và u oán ban đầu dần biến thành sự sợ hãi và vi diệu.
Kỳ Dụ biết nàng đang nghĩ gì trong lòng: "Người này có phải đầu óc hơi không được bình thường không?"
Trùng hợp thay, Kỳ Dụ cũng nghĩ y như vậy.
"Hmm... ta..." Giọng của Hứa Ngưng Mi dần mất tự tin, người cũng cứng đờ, bởi vì nàng thật sự không biết phải so sánh bản thân với một thanh kiếm như thế nào.
Trương Giản Lan chắp tay sau lưng nói: "Nể tình ngươi là nữ nhân, coi trọng mặt mũi, ta vốn không muốn làm nhục ngươi, là ngươi hết lần này đến lần khác làm nhục thê tử ta."
Nghe có vẻ Trương Giản Lan còn hơi tức giận: "Ngươi đi đi, nể mặt cha ngươi, ta sẽ tha thứ cho ngươi lần này."
Hứa Ngưng Mi "..."
Thật là... Một sỉ nhục lớn.
Cả đời nàng chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy, khiến nàng không biết phải trả lời như thế nào.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông đệ tử, Trương Giản Lan cầm kiếm bình tĩnh bước lên điện, trong lúc đó hắn còn hơi căng thẳng, tay cầm chuôi kiếm đều ướt đẫm.