Kỳ Dụ thật sự không thể hiểu nổi, tại sao tác giả lại để Trương Giản Lan yêu một thanh kiếm, còn để bọn họ thành thân, để Trương Giản Lan cả ngày ôm thanh kiếm đó gọi thê tử ơi thê tử à, cho dù Trương Giản Lan có vấn đề về tình cảm, nhưng cũng không đến mức đặt tất cả hy vọng vào một thanh kiếm chứ?
Thật ra quyển tiểu thuyết này cậu cũng chỉ mới đọc được một nửa liền thức đêm viết bài đánh giá tiêu cực. Cậu thật sự rất thích nhân vật phản diện Trương Giản Lan, cậu cảm thấy Trương Giản Lan là người nên làm việc lớn, sao có thể chết một cách hoang đường như vậy chứ?
Bài đánh giá tiêu cực đó cũng là do cậu hận tác giả không nên thân nên mới viết, không ngờ vài ngày sau đã bị tác giả nguyền rủa cho xuyên thư, xuyên thành thanh kiếm của Trương Giản Lan.
Bây giờ Trương Giản Lan đang ở ngay trước mặt cậu, Kỳ Dụ không còn sự sùng bái như khi đọc truyện nữa, chỉ còn lại vẻ mặt muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt, nhiệm vụ này thật sự quá khó khăn.
Nhìn cả căn phòng được trang trí màu đỏ rực này, Kỳ Dụ đoán mình có lẽ vừa lúc xuyên đến cảnh Trương Giản Lan không kiêng nể gì mà cưới một thanh kiếm trước mặt toàn bộ Thục Sơn.
So với các bộ tiểu thuyết khác, khi nhân vật chính muốn cưới thứ gì đó không phải con người, thì đều có mục đích và nỗi khổ tâm riêng, chỉ có Trương Giản Lan là khác, hắn chỉ đơn giản là muốn thành thân với kiếm của mình.
Kỳ Dụ nhớ chương này rất đặc sắc.
Trương Giản Lan thực hiện một hành động kỳ quặc khiến toàn bộ Thục Sơn đều kinh ngạc.
……….
Quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hình như là có rất nhiều người đến, không bao lâu một đám người mặc trường bào màu xanh trắng đã vây kín Trường Sinh Lâu của Trương Giản Lan.
Thục Sơn có tám vị tông sư.
Trương Giản Lan là người đứng đầu.
Trường Sinh Lâu này chính là nơi hắn cư trú.
Nơi này có kiến trúc đơn giản, chỉ có một tòa nhà lớn màu đen sì và rất nổi bật nằm giữa hai ngọn núi, trên vách núi vạn trượng.
Rìa tòa nhà có hành lang bao quanh, rừng trúc um tùm, xung quanh tòa nhà được treo bằng bốn sợi dây xích lớn, nói chung là tạo hình rất kỳ dị.
Trương Giản Lan không có đệ tử, cả tòa nhà chỉ có một mình hắn cư trú, thỉnh thoảng cũng có người đến thăm hắn hoặc đưa đồ theo mùa cho hắn.
Mặc dù hắn là kiếm tôn đệ nhất thiên hạ, rất nhiều đệ tử đều muốn xin hắn chỉ giáo, nhưng cũng chỉ là muốn thôi, phần lớn thời gian các đệ tử đều không dám đến.
Bởi vì vị kiếm tôn này nổi tiếng là tính tình không được tốt, lại còn rất nghiêm khắc về kiếm thuật, bình thường không có ai dám đến Trường Sinh Lâu tìm hắn xin chỉ giáo.
Những đệ tử dám mạnh dạn xông lên hiện giờ đều được khiêng ra khỏi Trường Sinh Lâu, không phải là sợ kiếm thì là mắc bệnh về thân thể, về sau có thể luyện kiếm tiếp được hay không vẫn còn là vấn đề.
Những đệ tử mà Kỳ Dụ thấy trước mắt đều là đi theo Hứa Ngưng Mi đến hóng chuyện, đến bên ngoài cũng không dám vào, chỉ dám đứng dưới lầu nhón chân nhìn lên.
Hứa Ngưng Mi là con gái của trưởng lão Thái Thanh Tử, vốn là công chúa Trường An, sau đó theo cha tu đạo, trở thành đạo nhân, không còn bước vào trần tục nữa, nhưng tính cách vẫn còn giữ lại vài phần kiêu ngạo của công chúa ngày nào.
Cha của nàng là Thái Thanh Tử nhìn trúng kiếm thuật và tu vi của Trương Giản Lan, nghĩ nếu có thể học được kiếm thuật thiên hạ đệ nhất của Trương Giản Lan thì địa vị của hắn ở Thục Sơn sau này sẽ không thể đo lường được, liền cho con gái đi kết duyên với hắn.
Thục Sơn không giống như các môn phái tu hành khác quản lý thất tình lục dục nghiêm ngặt. Từ khi Tử Tang Dư Vãn tiếp quản Thục Sơn, liền phá bỏ đạo cấm tình, ban lệnh cho toàn bộ Thục Sơn, các đệ tử có thể kết thành đạo lữ với nhau, nhưng chỉ giới hạn trong Thục Sơn.