Xâm Nhiễm Giả

Chương 19: Cảm giác treo lơ lửng trên bầu trời

Sáng thứ bảy, mãi đến 10 giờ sáng mới bắt đầu cuộc thi chạy tiếp sức 4x100m nữ. Lữ Cẩn dậy sớm đọc sách hai tiếng, đúng 9 giờ chuẩn bị đi ra sân thể thao ngoài trời.

Lữ Cẩn gọi người đang úp mặt vào gối ôm ở trên bàn:

"Đi thôi."

Chu Hoài Hạ chậm rãi mở mắt ra, chỉ huy cho Lữ Cẩn: "Cậu mở giúp mình gói hàng ở cửa với."

Tay phải cô đang treo nẹp, gói hàng ở cửa là hôm qua Lữ Cẩn tiện tay mang về.

Lữ Cẩn mở hộp lấy đồ ra: "Mũ bảo hiểm?"

Hai chiếc mũ fullface màu vàng nổi bật, trông giống loại dùng cho người đi mô tô hơn.

Chu Hoài Hạ bước tới, cô cúi đầu im lặng không nói gì.

Lữ Cẩn nhanh nhẹn giúp cô đội mũ, miệng vẫn không quên hỏi: "Cậu mua cái này làm gì thế?"

"Cái kia là của cậu." Chu Hoài Hạ dùng tay trái chỉnh lại vị trí mũ, chậm rãi nói:

"Sân thể thao xa quá, mình mua một chiếc xe điện, đang đỗ dưới lầu."

Hôm qua sau khi nhắc nhở Thẩm Diệc xong, cô định bắt xe buýt về ký túc xá, nhưng vì có hội thao và cả trường được nghỉ, thậm chí còn có học sinh trường ngoài đến chơi nên đầy ắp toàn người là người. Cô bị chen lấn đến mức không lên nổi xe, trong khi Lữ Cẩn trâu bò lại không có ở đó.

Thế là Chu Hoài Hạ quyết định cuốc bộ về. Qúa xa, tận hai cây số, người bình thường đi mất nửa tiếng mà cô đi mất những 50 phút!

Thế là đi nửa đường cô đặt luôn một chiếc xe điện, chiều qua nhận được hàng lúc hơn 3 giờ.

Nhắc đến Thẩm Diệc, Chu Hoài Hạ cảm thấy mình đã làm đủ trách nhiệm của một người tốt bụng. Trong tưởng tượng của cô, chiếc Ferrari LaFerrari hôm qua không hề giảm tốc chút nào, cô đoán hoặc xe gặp vấn đề, hoặc chủ xe có vấn đề.

Xét đến cảm giác ác ý lờ mờ trong tình huống đó, cô thiên về vế đầu hơn. Vì vậy, cô đã nhắc một câu, còn đối phương có nghe hay không, hoặc nghĩ cô mới là người có vấn đề thì cô cũng chẳng quan tâm.

Trường đông người như thế, cũng không cùng khoa, sau này có khi cũng chẳng gặp lại. Cô cũng chẳng thể làm gì hơn, chẳng lẽ đi ăn trộm xe người ta mang đi kiểm tra?

"Cậu mua loại xe nào mà phải đội mũ fullface thế này?" Lữ Cẩn vừa đội mũ vừa hào hứng hỏi:

"Mình lái xe cũng ổn lắm đấy, nhưng trường mình giới hạn tốc độ xe điện chỉ 35 km/h thôi."

Bên ngoài ký túc xá có một khu vực đỗ xe, không lớn lắm nhưng trường có lắp mái che và trụ sạc điện.

Lữ Cẩn hăm hở chạy đến bãi đỗ xe, đảo mắt một vòng, sau đó nhanh chóng nhìn thấy một chiếc xe điện mới toanh hình Pikachu màu vàng, còn có hai cái tai trên gương chiếu hậu!

Nhìn phát biết ngay phong cách của Chu Hoài Hạ.

"Cậu chạy đi đâu thế?" Chu Hoài Hạ đứng ở lối vào bãi đỗ xe, hỏi người đang phăm phăm đi phía trước.

Lữ Cẩn quay đầu, thản nhiên đáp: "Đi lấy xe chứ gì nữa."

Chu Hoài Hạ khẽ gật đầu chỉ bên cạnh mình: "Xe ở đây này."

Lữ Cẩn bước lại, nhìn theo ánh mắt của cô: "... Đây là xe của cậu?"

Một chiếc xe scooter điện màu xanh đen nằm yên trên mặt đất.

Chu Hoài Hạ: "Ừ."

Lữ Cẩn: "Mua hai mũ fullface, cuối cùng cậu lái cái này?"

Chu Hoài Hạ tỉnh bơ đáp: "Mũ fullface là an toàn nhất."

Cái mũ này tiêu tốn gần hai tháng tiền sinh hoạt của cô, gấp năm lần giá chiếc xe scooter điện này.

Chu Hoài Hạ cúi xuống mở khóa, dựng tay cầm lên, bổ sung:

"Dù nhỏ nhưng nhiều chức năng lắm, hôm qua mình xem qua rồi."

Cô mở điện thoại bấm vài nút, dưới gầm xe scooter điện lập tức phát sáng với dải đèn cầu vồng, tay cầm còn phát nhạc.

Lữ Cẩn đẩy kính, lẩm bẩm: "Hình như cũng không tệ"

Cuối cùng hai người mặc đồ đầy đủ, chen chúc đứng trên chiếc xe scooter điện phát sáng như đồ chơi trẻ con tiến về phía sân thể thao ngoài trời.

Lữ Cẩn đứng trên xe vặn ga hết cỡ, nhìn bạn cùng trường đang chạy bộ lướt qua mình, im lặng một lúc rồi hỏi: "... Tốc độ có thể chỉnh nhanh hơn được không?"

Chu Hoài Hạ đầu đội mũ bảo hiểm, tay trái ôm eo Lữ Cẩn: "Thông số chính hãng là tốc độ tối đa 15 km/h, tám phút là chúng ta đến nơi."

Vẫn nhanh hơn đi bộ nhiều.

Lữ Cẩn cả đầu bị mũ bảo hiểm bọc kín: "... Mũ này thực sự không cần thiết."

Một chiếc ô tô McLaren màu tím từ từ áp sát từ phía sau. Kính cửa ghế lái hạ xuống lộ ra khuôn mặt Thẩm Diệc. Anh nhìn từ đầu đến chân chiếc xe scooter điện phát nhạc sặc sỡ của hai người, sau đó ánh mắt dừng lại trên chiếc mũ bảo hiểm: "Xe của hai em... độc đáo đấy."

Nghe thấy giọng nói, Lữ Cẩn ngoảnh đầu lại, bị ánh sáng lóa lên từ chiếc siêu xe tím làm chói mắt. Nhìn người trong xe cô không nhận ra, nhưng vẫn lịch sự đáp: "Tôi cũng thấy thế."

Thẩm Diệc giữ tốc độ ngang với họ, anh nhìn Chu Hoài Hạ:

"Này Chu Hoài Hạ, hôm qua tôi mang xe đi kiểm tra rồi, họ nói không có vấn đề gì."

Chu Hoài Hạ nhíu mày. Đội mũ bảo hiểm thế này mà anh ta vẫn nhận ra cô? Hơn nữa hôm qua cô đâu nói gì về bản thân.

Lữ Cẩn nghe ra hai người có chuyện sâu xa, nghiêng đầu hỏi: "Cậu quen à?"

Chu Hoài Hạ: "Không quen."

Thẩm Diệc cũng nghe thấy, nhướn mày nói: "Nhưng hôm qua em vừa cứu tôi một mạng mà."

Chu Hoài Hạ cuối cùng cũng quay mặt lại nhìn thẳng mặt anh:

"Ý anh là sao?"

Vừa rồi chẳng phải anh ta nói xe kiểm tra không có vấn đề gì sao?

Thẩm Diệc vẫn giữ vẻ mặt cợt nhả, như thể chuyện này chẳng có gì to tát đối với mình, tựa như lúc này mới nhớ ra: "Hệ thống ABS và phanh tay điện tử bị ai đó động tay vào."

Dường như nhớ ra điều gì, anh nhàn nhã bổ sung: "À quên nói, nhân viên kiểm tra ở trung tâm bảo dưỡng đó đã bị em họ tôi mua chuộc rồi. Thật ra phanh chân cũng có vấn đề."

Thẩm Diệc nhìn Chu Hoài Hạ đang đứng trên chiếc xe scooter điện đầy vẻ hứng thú: "Sao em biết xe tôi có vấn đề?"

Chu Hoài Hạ: "..."

Tốc độ điều tra nhanh vậy?

Đội trưởng Điền thì cũng thôi đi, giờ lại lòi ra thêm một người nữa, sao mấy người này không thể như Lữ Cẩn vậy có thể tự động bổ sung lý do cho cô.

“Nhìn anh lái xe không vừa mắt nên thuận miệng nói.” Chu Hoài Hạ ngay cả lý do cũng lười phải kiếm, lâu rồi cô không được ngủ đủ nên càng thêm phiền não.

Có giỏi thì báo cảnh sát bắt tôi đi.

Cũng đâu phải chuyện cô làm đâu.

Lữ Cẩn linh hoạt đỗ xe gọn gàng: "Đến rồi."

Cô ấy vừa bước xuống xe đã vội tháo mũ bảo hiểm trên đầu, sau đó giúp Chu Hoài Hạ tháo mũ ra.

Chiếc McLaren đỗ ngay phía sau, Thẩm Diệc bước xuống, tay cầm hai tấm thiệp mời mạ vàng chặn đường họ: "Buổi tiệc tối nay không đi cũng được, nhưng tối thứ sáu tuần sau nhớ đến dự sinh nhật tôi nhé?"

Lữ Cẩn quay đầu nhìn gương mặt như dẫm phải phân của Chu Hoài Hạ, đẩy gọng kính lên rồi công kích: "Anh là cao dán chó à?"

Thẩm Diệc nhướng mày, định nói gì đó thì một cô gái mặc váy dài, tóc xõa từ xa gọi tên anh rồi chạy tới.

"Thẩm Diệc…" Cô gái tóc dài có vẻ ngoài thanh thuần, gần như vừa nắm lấy tay anh đã rơi nước mắt.

Ánh mắt cô ta nhìn về phía hai người kia, cuối cùng dừng lại ở Chu Hoài Hạ: "Là vì cô ta nên anh muốn chia tay với em sao?"

Lữ Cẩn nghe vậy lập tức trừng mắt.

Nụ cười trên mặt Thẩm Diệc biến mất hoàn toàn, anh rút tay về: "Không phải. Dụ Vũ, nửa tháng trước chúng ta đã chia tay rồi."

Chu Hoài Hạ đối diện với ánh mắt của cô gái tóc dài, cô chậm rãi cau mày lùi lại một bước. Cô bất ngờ liếc Thẩm Diệc một cái, sau đó nhanh chóng đưa tay lên che nửa dưới gương mặt mình.

Dù vậy, cô vẫn không nhịn được cảm giác buồn nôn trào lên.

Thẩm Diệc: "?"

Chu Hoài Hạ vừa lùi lại vừa cố chịu đựng: "Đi… ói… ra đường chạy bộ thôi."

Lữ Cẩn nhanh chóng chạy tới bên Chu Hoài Hạ, tay cầm hai chiếc mũ bảo hiểm, một tay đỡ cô vào sân vận động ngoài trời. Cô ấy lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Chu Hoài Hạ: "Cậu sao vậy?"

Sau khi rời xa cửa ra vào, Chu Hoài Hạ mới dần cảm thấy dễ chịu hơn. Cô cúi gập người cố nhắm chặt mắt lại.

Tình cảm si mê nồng nhiệt của cô gái kia dành cho Thẩm Diệc quá mãnh liệt, khiến cảm xúc ấy trực tiếp truyền đến Chu Hoài Hạ. Loại cảm xúc xa lạ và mãnh liệt này bất ngờ tràn vào tâm trí cô như thể có ai đó mạnh bạo mở toang suy nghĩ của mình ra, sau đó nhét vào đó một loạt thông tin hoàn toàn không tương thích, khiến cô cảm thấy vô cùng chán ghét.

Đa số cảm xúc yêu, giận, ghét, sợ của con người thường không đủ mạnh để ảnh hưởng đến Chu Hoài Hạ. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một thứ khác ngoài ác ý, sợ hãi và phấn khích.

Không có hình ảnh, không có âm thanh, chỉ toàn là cảm xúc.

Mất đến hơn mười phút Chu Hoài Hạ mới dần loại bỏ được cảm giác si mê và chấp niệm ấy ra khỏi đầu.

Lữ Cẩn luôn ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Cậu có cần đi bệnh viện không?"

Chu Hoài Hạ lắc đầu, khuôn mặt cô tái nhợt: "Chắc do ngủ không đủ giấc nên chóng mặt thôi."

"Cậu về nghỉ đi, không cần cổ vũ mình nữa." Lữ Cẩn đầy lo lắng. "Chu Hoài Hạ, mình nghĩ cậu nên đi kiểm tra sức khỏe lại lần nữa. Để mình nhờ Lữ Chí Hoa nữ sĩ giúp nhé."

Chu Hoài Hạ từ chối: "Mình biết tình trạng của mình, trước vẫn luôn thế này."

Lữ Cẩn lẩm bẩm: "Nhưng không thể cứ mãi thế được. Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó."

"Sinh ra đã vậy rồi." Chu Hoài Hạ liếc nhìn cô bạn. "Cậu không có gì khác muốn hỏi sao?"

Từ những lời của Thẩm Diệc vừa nãy, Lữ Cẩn không khó để đoán ra Chu Hoài Hạ hôm qua lại làm gì đó.

Lữ Cẩn hiểu ý, bĩu môi: "Cậu không muốn nói thì thôi, ai mà chẳng có bí mật, miễn là giúp được người khác là được rồi."

Chu Hoài Hạ bỗng nhiên thả lỏng, cô thong thả đáp: "Mình đã nói từ trước rồi mà."

Lại câu này nữa hả.

Lữ Cẩn gần như muốn đảo trắng mắt, cô ấy đặt hai chiếc mũ bảo hiểm xuống đất: "Mình đi khởi động trước, cậu đứng đây xem mình nhé."

Hôm nay trời nắng rất vừa vặn, ánh nắng ấm áp bao phủ khắp nơi, xung quang cũng không có nổi gió lạnh. Chu Hoài Hạ đứng bên rìa đường chạy nhìn Lữ Cẩn đang khởi động cùng đội ở vạch xuất phát, cô ấy sẽ chạy lượt đầu tiên.

"Đoàng!"

Ngay khi tiếng súng hiệu vừa vang lên, tất cả vận động viên trên vạch xuất phát lập tức lao đi.

"Cố lên!"

"Cố lên! Cố lên!"

Hai bên đường chạy tràn ngập tiếng hò reo cổ vũ.

Ánh mắt Chu Hoài Hạ đuổi theo bóng dáng Lữ Cẩn đang chạy ở vị trí thứ ba. Đúng khoảnh khắc ấy mọi âm thanh xung quanh biến mất, đường đua màu đỏ cùng với bóng người cũng đều biến mất, trước mắt cô chỉ còn lại mây trời bao la rộng lớn cùng với tiếng gió thét gào.

"..."

Chu Hoài Hạ cảm thấy cơ thể mình đang nghiêng đi. Cô theo phản xạ cúi xuống nhìn nhưng phát hiện bản thân cách mặt đất rất xa. Dưới chân chỉ thấy một khoảng cỏ xanh mướt, mọi tòa nhà xe cộ xung quanh đều biến nhỏ đi.

… Đây là trên sân thượng.

Ý thức cô tựa như bị mặt đất hút chặt, cơ thể cứ thế nghiêng tới muốn nhảy xuống. Cảm giác chóng mặt khi rơi tự do tràn ngập trong đầu Chu Hoài Hạ, dù ánh nắng chiếu rọi khắp người, cô vẫn cảm thấy như đang rơi vào hầm băng.

Cô cố gắng kiếm chế, muốn nhìn xuống chân mình, nhưng cả người như bị áp lực ngàn cân đè nặng không thể nhúc nhích.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình tiếp tục nghiêng đi, cô ngày càng gần mặt đất.

Không!

Bàn tay trái đang thả lỏng bên chân siết chặt lại, răng cắn chặt, cô ra sức kéo người mình ngược lại, gần như phải dịch cơ thể từng chút một.

Không thể nhảy!

Trong đầu cô chỉ còn lại ý nghĩ này. Hai mắt đỏ ngầu gắng gượng kéo cơ thể mình về phía sau.

Quay lại!

Khoảnh khắc cơ thể ngã mạnh về phía sau, tiếng cổ vũ náo nhiệt lại vang lên bên tai, ánh mắt cô nhìn thấy đám đông xung quanh xuất hiện trở lại.

"Bạn gì ơi, cậu không sao chứ?"

Người xung quanh thấy cô đang đứng yên tự dưng ngã ngửa ra sau, họ giật mình rối rít chạy tới đỡ.

Chu Hoài Hạ không phân biệt nổi mình đang đau người hay đau đầu nữa. Cô hất tay mọi người ra, lảo đảo đứng dậy, cố chạy đến chỗ vắng người.

Chạy được nửa đường, cô đưa tay trái lên bịt miệng nhưng vẫn không ngăn được vài dòng máu chảy ra từ kẽ tay.