Lữ Cẩn đột nhiên lên tiếng. Cô ấy nhìn viên cảnh sát họ Lưu vừa bước vào, cảm thấy hơi lạ:
"Anh từng gặp bọn em rồi à?"
Sau khi bắt gã biếи ŧɦái, họ chỉ đến đồn cảnh sát báo án rồi rời đi, hoàn toàn chưa gặp người cảnh sát này.
"Đúng vậy, tôi đã xem camera xe buýt sáng nay và báo cáo cũng ghi tên các em." Cảnh sát Lưu tiến lại gần, thấy họ có vẻ vẫn chưa hiểu ra, anh ta giải thích thêm: "Vụ án sáng nay liên quan đến quấy rối và quay lén trẻ vị thành niên là một vụ án hình sự nghiêm trọng. Đồn cảnh sát đã chuyển vụ này lên đội điều tra chúng tôi để điều tra xử lý."
Cảnh sát Lưu lại nói: "Hai em đã làm một việc tốt, rất dũng cảm."
Ở bàn làm việc gần đó, Dư Thiên Minh bật cười nhìn về phía Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn:
"Ồ, trong vòng hơn một tháng mà hai đứa đã ba lần ra tay giúp đỡ người khác, không khác gì cảnh sát dự bị cả."
Cảnh sát Lưu ngạc nhiên: "Ba lần sao?"
Chu Hoài Hạ cảm thấy như có hàng loạt mũi tên bắn vào lưng mình. Cô không dám quay đầu lại, bắt đầu cuống cuồng nghĩ cách giải thích vì sao khi quay lưng về phía gã mặc vest mà cô lại biết được hành vi quấy rối của gã. Rồi làm sao cô biết được lý do gã đặt mật khẩu cho album ẩn.
Thực ra Chu Hoài Hạ chỉ là một thiên tài hacker, cô đã phát hiện ra đoạn video chụp lén của người đàn ông mặc vest trên internet từ lâu. Cô dựa trên vị trí IP để bắt được người đàn ông đó, sau đó bẻ khóa mật khẩu ngay sau khi lấy được máy?
Thực tế thì cô chỉ giỏi mỗi việc chuyển đổi định dạng file, chẳng hạn như từ word sang PDF.
Trong lúc đầu óc rối bời, cô bỗng cảm thấy cơn đau lan khắp người, căn bản chả nghĩ ra được một lý do thích hợp nào, tay trái gượng gạo ôm tay phải đang được nẹp bột:
"Thật ngại quá, các vị cảnh sát, vết thương của tôi có chút đau. Tôi xin phép về trường trước"
Trốn trước rồi tính sau, cô không thể đợi thêm chút nào nữa.
"Tiểu Chu!" Khi vừa bước đến cửa, tiếng gọi của Điền Hoằng bỗng vang lên phía sau kéo cô lại.
Chu Hoài Hạ dừng bước, quay lại với vẻ mờ mịt:
"Đội trưởng Điền, có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt sắc bén của Điền Hoằng nhìn chằm chằm vào mặt cô như muốn xuyên thấu lớp mặt nạ của cô. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông bỗng ôn hòa trở lại:
"Trời đã tố rồi, trường các cô ở xa. Để tôi lái xe đưa hai người về."
"Không cần đâu…" Chu Hoài Hạ lập tức từ chối.
Nhưng Điền Hoằng đã rút chìa khóa xe ra, cùng đồng nghiệp chào hỏi để bọn họ kết thúc công việc, còn ông bước đến trước hai cô gái mà không để cho họ từ chối:
"Đi thôi."
Sau khi lên xe, Chu Hoài Hạ cảm thấy như ngồi trên đống lửa, sợ rằng Điền Hoằnsẽ hỏi thêm điều gì. Nhưng trái với dự đoán, ông không nói gì, chỉ yên lặng lái xe về phía đại học S.
Cho đến khi hai người họ từ phía sau xe đi xuống, Điền Hoằng hạ cửa sổ gọi cô lại:
"Tiểu Chu."
Chu Hoài Hạ quay lại, làm như không hiểu chuyện gì:
"Đội trưởng Điền, có chuyện gì sao?"
Điền Hoằng nói đầy ẩn ý:
"Tôi đã đưa số và Wechat của tôi cho cô rồi. Nếu có gì muốn nói thì cứ liên lạc tôi."
Chu Hoài Hạ giả bộ nghe không hiểu lời ẩn ý này:
"Được."
Điền Hoằng gõ nhẹ lên vô lăng, nhìn hai người: "Dù là lý do gì thì đừng làm những chuyện nguy hiểm như tối nay nữa. Xâm nhập vào công trường là chuyện rất nguy hiểm."
Lữ Cẩn gật đầu lia lịa:
"Đội trưởng Điền, nhất định sẽ không thế nữa!"
Điền Hoằng: "…"
Cách cô ấy trả lời quá nhanh và quả quyết, khiến ông có cảm giác cô ấy sẽ phạm lỗi này tương tự như trước.
---
Về đến phòng 407, Chu Hoài Hạ ngồi phịch xuống ghế, có loại cảm giác mệt mỏi hết sức, như bị hút cạn sức lực. Năng lực kỳ lạ mới xuất hiện và những màn đối đáp căng thẳng với cảnh sát khiến cô mệt mỏi và phiền não.
Trước đây, ước nguyện mỗi năm của cô là mong thế giới không ai còn nằm mơ nữa. Nhưng giờ… còn không bằng như ban đầu còn hơn.
"May mà có cậu, hôm nay mới có thể kịp cứu được thêm một người!"
Lữ Cẩn kéo ghế ngồi gần cô nói với vẻ nghiêm túc:
"Mặc dù ra quân bất lợi, suýt nữa bị hai tên bắt cóc tóm được."
Chu Hoài Hạ lạnh lùng nhìn cô ấy: "Là suýt nữa bị gϊếŧ."
"Được rồi, mình thừa nhận hôm nay hơi lỗ mãng, lại còn quên tắt báo thức." Lữ Cẩn ngượng ngùng. Lúc đó, cô ấy định xác nhận thứ bên trong bao tải là gì, nhưng với kinh nghiệm về cơ thể con người, cô ấy cảm thấy hình dáng ấy giống người đến mức không suy nghĩ gì thêm mà đã xông vào.
Chu Hoài Hạ thở dài: "Mình cũng có lỗi. Lẽ ra không nên dẫn cậu vào công trường mạo hiểm."
Lữ Cẩn không đồng tình: "Nhưng chúng ta đã câu giờ cho cảnh sát kịp đến và cứu được đứa bé."
Lữ Cẩn đột nhiên trở nên phấn khởi, ánh mắt nhìn lướt qua đống sách kỳ lạ trên bàn của Chu Hoài Hạ, như nhận ra điều gì: "Mình biết rồi! Chu Hoài Hạ, mình biết cậu làm sao biết được những chuyện đó rồi!"
Chu Hoài Hạ chậm rãi quay đầu nhìn cô ấy hỏi: "Làm sao biết?"
"Thật ra cậu biết bói toán đúng không? Cậu học đạo sỹ hay Phật? Hay là tín đồ cơ đốc giáo?" Lữ Cẩn hạ giọng như sợ ai nghe thấy.
Chu Hoài Hạ nhìn theo ánh mắt cô ấy, thấy đống sách trên giá chỉ biết im lặng thở dài:
"…Mình theo cả ba."
Lữ Cẩn kinh ngạc: "Siêu thật đấy!"
Chu Hoài Hạ mệt mỏi nhắm mắt lại:
"Đi tắm rửa rồi ngủ đi."
Lữ Cẩn quyến luyến không thôi kéo ghế trở lại vị trí, miệng lẩm bẩm: "Ngày mai phải đi đo kính mới. May mà Lữ Chí Hoa nữ sĩ đang đi công tác, nếu không chắc chắn mình sẽ bị mắng một trận."
---
Lúc 4:23 sáng, phòng tối om. Chu Hoài Hạ ngồi bật dậy trên giường nhìn quanh, sau đó nhẹ nhàng gọi:
"Lữ Cẩn."
Không ai trả lời.
Cô bước xuống giường, dùng một tay giữ thăng bằng đi tới công tắc bật đèn. Ánh sáng mạnh lập tức làm sáng cả căn phòng.
"Lữ Cẩn." Chu Hoài Hạ đứng ở bên cạnh giường gọi khẽ.
"Hả? Gì thế?" Lữ Cẩn trên giường tầng trên dụi mắt, vẫn còn ngái ngủ.
Chu Hoài Hạ khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng, ngẩng đầu lên nhìn cô bạn đầy mồ hôi lạnh: "Cậu sợ sao?"
Cô nhớ rõ trong giấc mơ có người đè cô xuống đất, dao phẫu thuật lạnh băng đâm vào cơ thể.
Lữ Cẩn khựng lại rồi lắc đầu: "Không có, mình thì sợ gì chứ."
Chu Hoài Hạ nhìn cô bạn quay lại nằm kéo chăn che kín mặt ngủ tiếp. Mười phút sau, Chu Hoài Hạ mới tắt đèn và trở về giường mình.
---
Sáng hôm sau, người tự nói không sợ kia không chịu dậy, lại còn bị sốt cao.
Chu Hoài Hạ nhíu mày nhìn nhiệt kế hiển thị 38°C: "Lữ Cẩn, cậu sốt rồi, phải vào bệnh viện."
Lữ Cẩn yếu ớt nằm trên giường: "Không cần đâu, uống nước nóng rồi ngủ chút là ổn thôi."
Cô ấy không có sức lực nói: "Hôm nay không học nổi rồi."
Chu Hoài Hạ leo xuống từ giường trên, đi ra cửa gọi điện cho bác sĩ trường, hỏi như vậy thì liệu có cần đưa cô bạn vào viện không.
Bác sĩ trả lời: "Theo những gì em mô tả thì đây có thể là sốt tâm lý. Nếu chưa vượt quá 38,5°C mà bạn ấy không muốn đi viện thì chỉ cần uống nhiều nước, quan trọng nhất là giải tỏa sợ hãi và lo lắng."
Nhận được lời khuyên, Chu Hoài Hạ cảm thấy yên tâm hơn, quay lại giường của Lữ Cẩn, lục túi cô bạn lấy bình giữ nhiệt để pha nước nóng.
Khi mở nắp bình, Chu Hoài Hạ thấy bên trong còn dính lại một ít chất lỏng màu nâu đậm.
Cô nghĩ chắc là cà phê, vì Lữ Cẩn thường dậy trễ và luôn uống cà phê mỗi sáng để tỉnh táo. Nhưng khi định mang đi rửa, Chu Hoài Hạ chợt ngửi thấy một mùi ngọt quen thuộc.
Cô cúi xuống ngửi kỹ hơn: "...Lữ Cẩn, cậu bỏ cola vào bình giữ nhiệt hả?"
Mỗi sáng tập một bài thái cực quyền, lại còn luôn mang theo bình giữ nhiệt bên mình, đúng là chăm sóc sức khỏe ghê thật. Không lạ gì việc trước đây cô ấy từng lén lút đứng quay lưng rót nước rồi mang rác đi đổ."
Vì sốt cao mà Lữ Cẩn mơ mơ màng màng, lẩm bẩm vài câu:
"Mẹ mình không cho mình uống."
Đến chiều, Lữ Cẩn đã hạ sốt chút ít, nhưng người vẫn mơ màng, suốt ngày hỏi mấy câu kỳ quặc, còn lẫn lộn toàn thuật ngữ chuyên ngành. Chu Hoài Hạ không nghe hiểu nổi, tay phải cô đang phải treo do bị thương, vậy mà vẫn chạy tới chạy lui trong ký túc xá chăm sóc một người bệnh, lại còn thức trắng cả đêm, mệt đến mức chân tay như bay ở trên mây.
Tối đó Chu Hoài Hạ ngồi trên ghế, chống tay lên trán chợp mắt một chút.
Trên giường tầng, Lữ Cẩn lại tỉnh dậy nhìn lên trần nhà, đầu óc quay cuồng: "Chu Hoài Hạ."
Bên dưới, Chu Hoài Hạ lười biếng đáp: "Làm sao?"
Cô cứ tưởng bạn mình lại định phát biểu mấy câu y học khó hiểu.
Lữ Cẩn mơ màng nhìn lên trần nhà lúc xa lúc gần: "Sao cậu mặc toàn đồ màu vàng lại còn là hình con vịt thế?"
Chu Hoài Hạ không thèm mở mắt: "Màu sáng làm mình trông hoạt bát, vịt thể hiện mình lạc quan."
"Ồ." Lữ Cẩn ngơ ngác một lúc, sau đó lẩm bẩm: "Thế là cậu thể hiện cho người khác nhìn à."
Chu Hoài Hạ lập tức mở mắt: "Cậu ổn rồi à?"
Lữ Cẩn rêи ɾỉ: "Chóng mặt, đói."
---
Đến sáng thứ hai, Lữ Cẩn đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô ấy giải tỏa tâm lý khá nhanh, dù thỉnh thoảng vẫn gặp ác mộng nhưng không còn nghiêm trọng như trước. Tối đó, cô ấy ra cổng trường làm cặp kính mới rồi trở lại là cô sinh viên ngày ngày nghiêm túc học tập, cũng không cần lén lén lút lút cầm coca từ cặp sách rót vào bình giữ nhiệt nữa.
Về chuyện coca, giờ đây Lữ Cẩn chẳng cần giấu giếm, thoải mái đổ đầy bình giữ nhiệt, chỉ cần không để mẹ biết là được.
---
"Thứ sáu tuần này bắt đầu đại hội thể thao ba ngày." Lữ Cẩn đẩy cửa bước vào phòng, tự tin tuyên bố: "Chu Hoài Hạ, chắc chắn cậu không đăng ký thi đấu gì đâu nhỉ?"
Chu Hoài Hạ đang nằm trên giường quấn kín trong chăn: "Chuyện gì?"
"Mình đăng ký thi 4x100 tiếp sức, thi vào thứ bảy. Cậu có tham gia không?"
Chu Hoài Hạ không hiểu cô bạn lấy đâu ra lắm năng lượng thế, thở dài: "Tham gia."
Lữ Cẩn đặt cặp xuống rồi vào nhà vệ sinh rửa tay, Chu Hoài Hạ lật người nhìn cô ấy bước ra: "Người cậu sao có mùi thuốc sát trùng nồng thế?"
"Mình á? Có à?" Lữ Cẩn đứng ở cửa nhà vệ sinh ngửi thử bản thân rồi như nhớ ra: "À, hôm nay mình vào phòng thí nghiệm giải phẫu, ở đó mùi sát trùng nặng hơn chỗ khác."
Có lẽ cô ấy đã quen với mùi này nên không nhận ra.
Vì sắp diễn ra đại hội thể thao mùa thu nên thứ sáu được nghỉ học. Buổi sáng chỉ có lễ khai mạc, sau đó những người không tham gia thi đấu có thể tự do hoạt động, tương đương với được nghỉ.
Chu Hoài Hạ bị ép ngồi cùng lớp trên khán đài cổ vũ cho các thí sinh của khoa mình. Xung quanh là tiếng reo hò náo nhiệt không ngớt, nhưng cô nghe rồi lại thấy buồn ngủ, đành đeo kính râm và ngồi đó nhắm mắt ngủ.
“Rầm ——”
Tiếng động cơ xe làm người ta chấn động.
Một chiếc siêu xe màu đỏ kiểu dáng thể thao lao nhanh như gió, không thèm quan tâm đến người đi đường hay xe cộ xung quanh, cứ thế đâm thẳng qua người đi đường và xe đi ngang qua, sau đó bất ngờ bay lên không trung lộn mấy vòng. Cuối cùng, chiếc xe nát bươm rơi mạnh xuống đất.
Máu tươi từ ghế lái dập nát tuôn ra ào ạt, đỏ thẫm cả một vùng.
“...”
Chu Hoài Hạ từ từ mở mắt. Cô ngồi thẳng dậy, tay đan vào nhau đặt trên đùi, hơi nghiêng người về phía trước, mắt nhìn chằm chằm vào bậc thang bê tông dưới chân mình.
Đám đông, xe cộ và con đường trước mắt đều mờ mịt, hình ảnh chiếc xe và máu loang lổ kia chẳng khác nào một cảnh phim không hợp lẽ thường.
Một cơn ác mộng của ai đó? Hay là ảo giác?
Chu Hoài Hạ nghiêng về giả thuyết ảo giác, bởi biển số của chiếc siêu xe đỏ kia rõ ràng đến bất thường. Cô ngồi đó do dự rất lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra tra cứu, nhưng không tìm được thông tin nào liên quan đến biển số xe ấy.
Biển số rất bình thường, không có vi phạm giao thông, chẳng có dữ liệu gì trên mạng.
Chỉ là một giấc mơ thôi sao? Nhưng giấc mơ này lại chứa đầy ác ý, không nhằm vào người đi đường mà dường như nhắm đến chính chiếc xe thể thao đỏ kia.
Cô nhớ đến logo của xe, lại tra cứu các mẫu xe tương tự. Mất một lúc cô mới tìm ra kết quả:
Ferrari LaFerrari, trị giá hàng chục tỷ.
Người mơ giấc mơ này chắc thù ghét người giàu lắm?"
Chu Hoài Hạ cất điện thoại đi, tự nhủ cô sẽ không liên quan gì tới tầng lớp đó được, cũng chẳng thể quản được người khác thù ghét và có ác ý đối với tầng lớp giàu có được.
Sau khi tất cả thí sinh của khoa tâm lý bị loại sạch từ vòng đầu, cán bộ lớp đành bất lực thông báo giải tán, mọi người được tự do hoạt động.
Chu Hoài Hạ uể oải đứng lên rời khỏi khán đài, cô chuẩn bị rời sân thể thao để về phòng ngủ tiếp.
Khi đi qua lối ra phía bên sân thể thao, cô bất ngờ khựng lại, bước lùi mấy bước rồi chậm rãi quay đầu. Kéo kính râm xuống một chút nhìn về phía xe đậu bên kia đường.
Một chiếc siêu xe thể thao màu đỏ thấp lùn, sáng loáng và dũng mãnh như một con mãnh thú chuẩn bị vồ mồi, bánh xe thiết kế 5 chấu nổi bật, lốp xe siêu rộng, đuôi xe với cánh khuếch tán và ống xả kép vô cùng bắt mắt.
Ferrari LaFerrari.
Chiếc xe này trông quen vậy.
Biển số xe cũng quen.
Chu Hoài Hạ đứng yên tại chỗ, tay cầm gọng kính râm nhìn chằm chằm vào chiếc xe như có điều suy nghĩ.
"Em thích nó à?"
Một giọng nam trầm mang theo vẻ ngả ngớn vang lên bên cạnh.
Chu Hoài Hạ quay đầu lại thấy một chàng trai tóc nhuộm vàng bạch kim đang tựa người vào hàng rào sắt của sân thể thao bên lối đi, hai tay khoanh trước ngực, đôi mày hơi nhướn lên, không biết đã đứng đó nhìn từ bao giờ.
Ánh mắt cô dừng lại ở chùm chìa khóa xe trong tay anh ta: "Xe của anh?"
Cậu trai đứng thẳng dậy bấm chìa khóa. Đèn của chiếc xe đỏ lóe sáng. Giọng anh ta thờ ơ không mấy để tâm, anh ta mời cô: "Có muốn thử ngồi một chút không?"
Chu Hoài Hạ đẩy kính râm lên, chắn lại ánh mắt của anh ta: "...Không cần."
"Tôi còn tưởng em nhìn chằm chằm như vậy thì sẽ rất thích." Chàng trai tóc bạch kim nhún vai, sau đó nhìn về phía cô: "Tối nay khoa tài chính tổ chức dạ hội, tới chơi không?"
"?"
Họ quen nhau sao?
Dường như đoán được sự ngơ ngác của cô dù bị kính râm che khuất, chàng trai nhếch môi cười như lộ vẻ cợt nhả. Anh ta chìa tay ra, tự giới thiệu: "Quên mất chưa giới thiệu, tôi là Thẩm Diệc."
Chu Hoài Hạ liếc qua bàn tay anh ta, không đáp lại, cô quay người rời đi. Trước khi đi, cô bỏ lại một câu: "Tôi thấy xe anh có vấn đề, kiểm tra một chút đi."