“Anh Huân, em thấy... khó thở quá. Anh đưa em đi bệnh viện... nhanh lên.”
Toàn thân Thư Kỳ ngã vào người Đàm Huân, ghì chặt lấy cổ hắn, vờ yếu ớt. Cứ như kiểu sắp chết đến nơi không bằng. Chiêu "ăn không nói có" này cô ta diễn cũng quá là xuất sắc đi.
“Kỳ Kỳ, em sẽ không sao đâu. Đừng lo có anh đây.”
Diệp Uyển, làm sao mà cô có thể thắng được tôi cơ chứ? Cô ta nhếch mép cười thầm. Người đàn ông này, cô ta có chắc rồi.
Người đàn ông kia một cái liếc nhìn Diệp Uyển cũng không có, hắn chỉ quan tâm người con gái hắn cho là yêu, vội bế cô ta rời đi. Bỏ mặc cô ở lại.
Một người đàn ông như vậy... liệu có xứng với tình cảm của cô không?
Diệp Uyển cảm thấy hôm nay phải bỏ mạng tại đây thật không cam lòng.
Đoàng.
Bỗng một tiếng súng vang lên, xé tan cả màn đêm yên tĩnh.
Một tên đứng cạnh cô ngã xuống. Tên đàn ông cao lớn dữ tợn lúc nãy nằm vật xuống dưới đất, chết ngay lập tức.
Diệp Uyển mở to mắt nhìn về phía xa, nam nhân phía trước lại điềm nhiên xoay xoay khẩu súng ngắn trong tay hướng về phía tên đàn ông còn lại, không nói hai lời.
“Muốn làm người sống hay người chết, tự chọn đi.”
Uy hϊếp mạng người trực tiếp như vậy sao.
“Đếm từ một đến ba, mày đoán xem súng của tao nhanh hơn hay dao của mày nhanh hơn?”
Chưa rõ người trước mặt là bạn hay thù. Diệp Uyển hít một hơi thật sâu, quyết định đánh cược với bản thân một lần.
“Đại ca, anh đẹp trai... Xin anh cứu tôi!”
Vẻ mặt tên kia tái nhợt không còn giọt máu, lắp bắp.
“Mày là ai? Dám dùng súng ở Nam Thành này.”
Đoàng.
Lại một tiếng súng nữa vang lên. Một phát trực tiếp xuyên tim làm hắn đau đớn nằm lăn lộn dưới đất. Nam nhân phía trước cười lạnh sau khi thấy xác tên xấu xa kia đã ngã xuống, máu theo dòng nước mưa nhuộm cả một vùng.
“Tao quên chưa nói. Tao không thích những kẻ nói nhiều.”
Diệp Uyển bị hai tiếng súng làm cho đứng hình không dám thở mạnh. Nam nhân phía trước cũng tiến tới cởi trói cho cô. Vết hằn ở cổ tay bật máu cộng với nước mưa khiến vết thương xót đến tê dại.
Hôm nay vậy mà ông trời thương xót chưa chịu thu nhận cô, cho cô nhặt lại một mạng.
“Cảm… cảm ơn anh.”
Nam nhân nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cô run lên từng đợt giữa trời mưa buốt lạnh, không khỏi thương cảm, cởi vội áo khoác phủ lên người cô.
“Thế cô định trả ơn tôi thế nào đây? Hay là trực tiếp lấy thân báo đáp đi.”
Chỉ thấy cô gái nhỏ không chút sợ hãi, ngước đôi mắt đen to tròn nhìn thẳng vào anh, bất giác khiến anh có chút hoảng hốt. Mẹ kiếp! Anh chỉ nói đùa thôi mà. Có cần phải nghiêm túc vậy không?
“Tôi chỉ không thích kẻ khác làm loạn trên địa bàn của mình thôi.”
Anh nhấc bỗng cô lên, bước nhanh qua mấy xác chết nằm đó, rồi bất ngờ dừng lại liếc mắt ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ.
“Các cậu biết phải làm gì rồi đó. Xử lí cho sạch sẽ đi.”
...
Năm giờ sáng, một chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự xa hoa. Diệp Uyển lững thững đi vào. Những vệt máu nhuộm lấm tấm chiếc váy hoa xinh đẹp.
"Cô Diệp, chúng ta sẽ còn gặp lại." Người trong xe nói vọng ra ngoài, không quên kèm theo một cái vẫy tay tạm biệt.
“Diệp Uyển, đó là ai vậy?”
Chát!
Một cái tát như trời giáng vả thẳng vào mặt Đàm Huân, năm ngón tay in thẳng lên khuôn mặt của hắn.
“Đừng có gọi tên tôi. Tránh xa khỏi tầm mắt tôi đi!”
“Em là đang trách anh không cứu em sao?”
“Nào dám! Tôi tự biết mình làm sao so sánh được với Thư Kỳ của anh.”
Đàm Huân thoáng bất ngờ. Người con gái trước mắt chỉ sau một đêm sao lại có chút xa lạ khác hẳn thường ngày thế này?
“Đàm Huân, chúng ta hủy hôn đi.”