"Diệp Uyển, cô đến rồi sao? Đúng giờ thật đấy!"
"Tại sao lại là cô? Anh Huân đâu?"
Đây là trên sân thượng tòa nhà, gió đêm vẫn không ngừng thổi heo hút. Rõ ràng là tối nay Đàm Huân hẹn với cô kia mà. Tại sao giờ người tới lại là Thư Kỳ?
Có lẽ trực giác mách bảo sẽ có chuyện chẳng lành. Diệp Uyển xoay lưng muốn bỏ chạy nhưng không ngờ phía sau đã có hai người đàn ông cao lớn đứng chặn ở cửa ra.
"Cô đi đâu mà vội vàng vậy? Không ở lại chờ anh Huân à?"
Thư Kỳ tiến tới mỗi lúc một gần, dáng vẻ lại cao ngạo như vậy. Đâu có gì là giống như người bị bệnh sắp chết đâu.
"Cô mà động đến tôi anh Huân sẽ không tha cho cô đâu."
"Vậy sao? Tối hôm qua, tôi chỉ mới nói hơi mệt, anh ấy đã vội vàng bỏ hết tất cả chạy đến bên tôi, ở cạnh chăm sóc tôi cả đêm, không chợp mắt được chút nào. Cô nói xem, cô quan trọng hơn hay là tôi quan trọng hơn?"
Thư Kỳ cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong đêm tối như xát muối vào trái tim cô. Đúng nhỉ! Ai quan trọng hơn chẳng phải trong lòng cô biết rõ câu trả lời hơn ai hết sao?
"Là tình yêu chân chính hay chẳng qua chỉ là giả vờ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị vạch trần thôi."
"Cho dù anh ấy biết chuyện năm năm trước thì đã sao? Là lúc đầu anh ấy tự nhận sai người đấy chứ? Ngay từ đầu anh ấy vẫn luôn nhận định rằng tôi là người đã cứu anh ấy. Ngay từ đầu, người mà anh ấy yêu nhất là tôi. Vị trí Đàm phu nhân là của tôi. Anh Huân cũng là của tôi.
Rầm rầm...
Tiếng đập cửa truyền đến, là giọng của Đàm Huân.
Thư Kỳ giật mình hốt hoảng. Cô ta vội vàng nói nhỏ với bọn đàn ông ở phía sau điều gì đó. Bọn chúng tiến tới tóm lấy tay Diệp Uyển. Sức lực của hai người đàn ông quá mạnh mẽ, cô không cách nào phản kháng được. Hai tay bị trói chặt lại, Diệp Uyển chạy không được rồi.
Sau một tiếng ầm, cánh cửa sắt bị đá văng. Đàm Huân tới rồi! Trong lòng Diệp Uyển lại ánh lên một tia hy vọng. Cô cố hết sức vùng vẫy, cô muốn hét lớn gọi tên hắn. Hắn xuất hiện lúc này giống như một vị cứu tinh vậy. Diệp Uyển tưởng chừng chỉ cần hắn cứu cô, tất cả mọi chuyện trước đây cô đều sẽ tha thứ cho hắn.
"Mày muốn gì thằng khốn? Bỏ cô ấy ra ngay!"
"Đừng gấp! Còn một người ở đây nữa cơ mà."
Diệp Uyển liếc qua, Thư Kỳ cũng bị trói rồi. Chuyện gì xảy ra thế này?
"Anh Huân, cứu em!"
"Sao nào? Một bên là vợ sắp cưới, một bên là người yêu cũ. Hôm nay chỉ một người được sống. Mày chọn ai?"
Đàm Huân nhìn Diệp Uyển rồi lại nhìn Thư Kỳ. Cả hai người đều đang đứng ở phía lan can. Chỉ cần lùi một bước nữa thì sẽ rơi xuống tan xác ngay lập tức. Bây giờ chỉ cần một câu nói của hắn thôi thì sẽ có một người phải bỏ mạng.
Nước mắt Diệp Uyển trong vô thức lại tuôn rơi, gió lạnh vẫn không ngừng rít qua da thịt. Một tên cầm dao kề sát cổ Thư Kỳ. Đàm Huân liền không thể bình tĩnh nổi nữa, hắn đáp lời.
"Thả Thư Kỳ ra!"
"Haha! Đáng thương thật đấy. Cô bị bỏ rơi rồi. Đã nhìn rõ chưa?"
Chính là như vậy sao?
Cho nên từ đầu đến cuối người bị bỏ rơi là cô sao?
Thì ra anh chưa từng thuộc về cô, còn cô cũng chưa từng ở trong trái tim anh. Dù chỉ một chút thôi cô cũng không nên yêu anh mới phải.
Diệp Uyển nhìn Đàm Huân rồi lại nhìn xuống dưới. Phía dưới lạnh lẽo như trái tim trống rỗng của cô vậy, sâu hun hút không đáy. Mưa bắt đầu rơi rồi, đôi mắt cô từ từ khép lại, cười lạnh một tiếng cuối cùng.
"Không cần các người ra tay. Đàm Huân, coi như lần này em trả lại hết những năm tháng em yêu anh. Kiếp sau em không muốn yêu anh nữa."