Nam Thần Cố Chấp Giả Vờ Ôn Nhu Để Tán Tỉnh Tôi

Chương 17

“Nói ra thì thật xấu hổ, tôi có chút ám ảnh tâm lý với loại chuyện này…”

Trước ánh mắt khó hiểu của Kỷ Chước, Hoắc Nguyệt Tầm nhẹ nhàng bổ sung:

“Khi còn nhỏ, mỗi lần tôi xảy ra xung đột với người khác, dù tôi là người bị hại ba tôi vẫn sẽ trách phạt. Sau khi phạt theo gia pháp xong, tôi còn phải quỳ trước lò sưởi, một lần quỳ là ít nhất sáu, bảy tiếng đồng hồ.”

“…”

Đây là loại gia đình gì thế này?

Nhà giàu đều biếи ŧɦái như vậy sao?

Không trách Hoắc Nguyệt Tầm lại có phản ứng như vậy khi gặp chuyện này. Hắn trông hoàn mỹ, lạnh lùng là thế, hóa ra cũng có một mặt yếu đuối như vậy.

Trong lòng Kỷ Chước chợt dâng lên chút thương cảm, không kiềm được mà vỗ nhẹ tay Hoắc Nguyệt Tầm.

Cậu không nhận ra rằng hành động này đã khiến mình mở lòng hơn, có chút thân mật ngập ngừng mở lời an ủi: “Anh yên tâm, chuyện này ngoài chúng ta ra sẽ không ai biết, tôi thề.”

Hoắc Nguyệt Tầm ngẩn ra vài giây, rồi nở nụ cười dịu dàng.

“Cảm ơn cậu, Kỷ Chước, tôi thật sự rất vui vì cậu đứng về phía tôi.”

Kỷ Chước lắc đầu: “Đó là điều tôi nên làm.”

“Vậy chúng ta đã hứa nhé, từ nay trở đi, cùng chia sẻ bí mật này, làm bằng hữu tin cậy của nhau.”

Hoắc Nguyệt Tầm ngẩng đầu, nhìn về phía Kỷ Chước, ánh mắt thoáng dao động: “Được chứ?”

Dưới ánh nắng gay gắt, cả thế giới như chói lóa; mãi đến khi đám mây trắng tinh chầm chậm trôi qua, dịu dàng lọc qua tia nắng ấm áp, cái nóng mới dần lắng xuống.

Kỷ Chước không do dự, kiên quyết gật đầu.

“Được.” Cậu nói

---

Tiễn vị khách không mời ra khỏi ngã tư, Kỷ Chước quay lại quán lẩu để hoàn thành nốt công việc.

Khoảng 3 giờ chiều, cậu sờ vết thương đã đóng vảy trên tay, bất giác nghĩ đến một việc còn bỏ ngỏ. Khi bước lên chiếc Cullinan của Hoắc Nguyệt Tầm, động tác của cậu có chút lúng túng.

“Chiều nay cậu có tiết học không?”

Thấy Kỷ Chước đã ngồi vững và cài dây an toàn, Hoắc Nguyệt Tầm mỉm cười, mắt hơi cong lên: “Hay là tôi đưa cậu về nhà để nghỉ ngơi một chút?”

“Tôi không có tiết.” Kỷ Chước do dự, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, ánh mắt thoáng chốc dò xét nhìn về phía Hoắc Nguyệt Tầm: “Còn anh?”

Hoắc Nguyệt Tầm cười cười.

“Tôi? Lúc nào tôi cũng có thời gian rảnh.”

“Sao nào?” Hắn tựa cằm, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì cần tôi giúp cậu không?”

Kỷ Chước thật sự không thể giấu nổi chút suy nghĩ nhỏ nhặt trước mặt Hoắc Nguyệt Tầm. Sau một lúc do dự, cuối cùng cậu quyết định mở lời: “Có một việc…”

Có lẽ vì hôm nay Hoắc Nguyệt Tầm đã mở lòng, Kỷ Chước cũng gỡ bỏ rào cản trong lòng, mối quan hệ giữa họ như thể thêm phần khắng khít.

Lần này nhắc lại yêu cầu này, dường như không còn khó khăn như trước.

“Do yêu cầu công việc, tôi phải vẽ một bức tranh sơn dầu chân dung.” Kỷ Chước nói nhỏ: “Nhưng quanh tôi chỉ có anh là phù hợp với các điều kiện.”

“Vậy nên, tôi muốn hỏi, anh có đồng ý làm mẫu cho tôi không?”

Kỷ Chước nói chậm rãi, giọng điệu cẩn trọng, nghiêm túc, như thể đang hỏi một chuyện quan trọng hơn là vẽ tranh.

Ánh mắt Hoắc Nguyệt Tầm thoáng dừng lại, nụ cười trên môi bất ngờ rạng rỡ hơn.

“Tôi đồng ý.”

Hoắc Nguyệt Tầm nháy mắt, bất ngờ cúi xuống, kéo gần khoảng cách với Kỷ Chước.

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào vành tai nhạy cảm của Kỷ Chước, tạo nên một cảm giác tê dại, giọng hắn hạ xuống, thấp nhưng đầy vẻ đùa cợt:

“Cậu có cần tôi cởϊ áσ không?”

Câu hỏi kéo dài của Hoắc Nguyệt Tầm khiến không khí trong xe như nóng thêm vài độ; Kỷ Chước khó khăn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt chứa ý cười của Hoắc Nguyệt Tầm:

“Không, không cần anh cởϊ áσ!”

Hoắc Nguyệt Tầm lại cúi xuống, hơi thở phả ra ấm áp:

“Thật sự không cần sao?”

Kỷ Chước gần như muốn giơ tay lên thề:

“Thật sự không cần!”

“Ừm~”

Nhìn Kỷ Chước đổ mồ hôi trên trán, ngay cả đầu mũi trắng cũng hơi ửng đỏ, Hoắc Nguyệt Tầm cuối cùng cũng “thương tình” mà ngồi thẳng lại, rút một chiếc khăn giấy từ bên cạnh.

Hắn cầm khăn, nhẹ nhàng lau trán cho Kỷ Chước, thở dài một tiếng:

“Thật sự không cần sao?”

“…”

Kỷ Chước bị ngữ điệu tiếc nuối của hắn làm bối rối, nhất thời quên đi bàn tay đang đặt trên mặt mình, không ý thức được sự thân mật của hành động này, ngập ngừng hỏi:

“Anh thật sự muốn cởi sao?”

Hoắc Nguyệt Tầm không đáp.

Kỷ Chước suy nghĩ một chút rồi đành chấp nhận, bẽn lẽn bổ sung: “Nếu anh muốn thì… cũng được…”

“Xì.”

Kỷ Chước nghe thấy một tiếng cười nhẹ từ Hoắc Nguyệt Tầm.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nụ cười rạng rỡ của Hoắc Nguyệt Tầm, người đang ôm ngực cười, khẽ thở dài:

“Cậu thật đáng yêu.”

Kỷ Chước bị câu nói bất ngờ làm ngơ ngác vài giây, bất giác sờ sờ đầu mũi; sự xấu hổ lẫn bực bội trong lòng cũng tiêu tan, cậu chợt nhận ra, dù thế nào đi nữa, mình cũng không thể giận Hoắc Nguyệt Tầm.

“Xin lỗi, tôi sai rồi, không đùa cậu nữa.” Hoắc Nguyệt Tầm cười:

“Nhưng mà nghiêm túc nhé, nếu cậu cần mẫu vẽ không mặc áo thì nhớ nói trước để tôi sắp xếp thời gian đến phòng gym.”

“Được chứ? Sao nào?”

Kỷ Chước nhìn Hoắc Nguyệt Tầm chân thành vài giây, rồi ngượng ngùng khẽ ho một tiếng:

“… Được thôi. Nhưng tôi thấy dáng anh khá ổn rồi, đâu cần vào phòng gym làm gì.”

Hoắc Nguyệt Tầm lại bật cười.