Nam Thần Cố Chấp Giả Vờ Ôn Nhu Để Tán Tỉnh Tôi

Chương 16

Sau khi dứt lời, Kỷ Chước nhẹ nhàng kéo Hoắc Nguyệt Tầm về phía sau mình để che chắn, quay đầu lại, ánh mắt cậu vô thức dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt của Hoắc Nguyệt Tầm, trong đầu chợt lóe lên một cảnh quen thuộc.

“Đừng... đừng báo cảnh sát!”

Cậu thanh niên thấy Kỷ Chước cứng rắn, không kìm được mà liếʍ môi, bối rối kéo lấy người đàn ông có râu quai nón: "Hay là... thôi bỏ đi, mình đi nhanh thôi... lão đại."

“Đi?!”

Người đàn ông râu quai nón quay lại, trừng mắt nhìn cậu thanh niên, giận dữ mà nắm lấy tay cậu ta, nói như súng liên thanh:

“Sao vậy? Cậu tưởng hắn thích cậu à? Định bỏ tôi để theo người khác sao? Đúng là đồ... trơ trẽn!”

Cậu thanh niên mở to mắt, mặt đỏ bừng, thở hổn hển mà hét lên: “Tôi chỉ muốn giúp anh thôi, vậy mà anh lại nói tôi như vậy sao? Hay là tại anh bất lực?”

“Người ta có thể cho mọi người miễn phí, còn anh đến vài tệ cũng không có, còn phải dựa vào tôi giúp!”

“…”

Người đàn ông râu quai nón tức đến nỗi nghiến răng ken két, định mở miệng phản bác nhưng lại không tìm được lý do.

Sau vài giây yên lặng, anh ta cuối cùng nổi cơn giận, điên cuồng xông về phía Hoắc Nguyệt Tầm: “Tất cả tại mày! Nếu không phải vì mày, tao đâu đến nỗi như vậy? Tao phải…”

Không để anh ta nói hết, Kỷ Chước đã nhanh chóng đá vào bụng anh ta, buộc anh ta phải nuốt những lời nhục mạ tiếp theo vào trong, suýt cắn vào lưỡi.

“Còn mắng cậu ấy thử xem?”

Kỷ Chước nắm cổ áo người đàn ông râu quai nón, ép anh ta cúi đầu, tay kia lấy điện thoại ra, bấm vào giao diện 110. Khuôn mặt cậu u ám đến mức có thể vắt ra nước, vết sẹo trên đuôi mày hiện rõ, giọng lạnh lùng từng chữ một:

“Tôi nói cho anh biết, cửa tiệm có camera, có thể ghi lại mọi hành động của anh, anh nghĩ xem cảnh sát đến sẽ nói gì đi.”

“Tôi...”

Người đàn ông râu quai nón cảm thấy cổ họng nghẹn lại, mồ hôi lạnh toát ra, không thể không vội vàng cầu xin: “Tôi... tôi biết rồi, làm ơn... buông ra.”

Kỷ Chước nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ như gan heo của người đàn ông râu quai nón vài giây, chắc chắn rằng khí thế hung hãn của anh ta đã biến mất rồi mới buông tay ra.

Người đàn ông râu quai nón lảo đảo quỳ xuống đất, run rẩy đứng dậy, nhìn xung quanh thấy nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, sắc mặt khó coi, gần như kéo cậu thanh niên chạy vắt giò lên cổ ra khỏi chỗ đó.

Sau khi xác nhận họ đã đi xa, Kỷ Chước mới thu ánh mắt, quay sang hỏi Hoắc Nguyệt Tầm:

“Không sao chứ?”

Hoắc Nguyệt Tầm cúi đầu, hàng mi dài khẽ run rẩy, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Nhưng không lâu sau, hắn cắn môi, lúm đồng tiền bên má trái hiện lên, khuôn mặt nhợt nhạt cũng hơi ửng hồng.

“... Tôi không sao.”

Kỷ Chước bỗng thấy trong lòng có chút nhói nhẹ, sống lưng lạnh đi vì một phản xạ vô thức. Nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghĩ rằng có lẽ Hoắc Nguyệt Tầm là cậu thiếu gia chưa từng gặp cảnh như vậy, nên trông có chút yếu đuối là điều bình thường.

“Vậy là tốt rồi.”

Kỷ Chước định đưa tay vỗ vai Hoắc Nguyệt Tầm, nhưng lại ngại rằng hành động của mình có chút thô lỗ, nên dừng tay giữa chừng, khẽ nói: “Nếu không phiền, anh có thể vào trong nghỉ một chút...”

Chưa kịp nói hết, Kỷ Chước đã cảm thấy vòng eo mình bị một đôi tay ấm áp ôm chặt.

Mùi hương gỗ dễ chịu bao quanh, hơi ấm từ cái ôm lan tỏa trong không khí khiến Kỷ Chước như hóa đá, gần như quên phản kháng, chỉ nhìn thấy gương mặt thanh tú, nhợt nhạt của Hoắc Nguyệt Tầm.

“Cảm ơn cậu, Kỷ Chước.” Hoắc Nguyệt Tầm nhẹ giọng nói: “Nếu không có cậu, tôi thật không biết phải làm sao.”

“…”

Lời nói ấy như mở ra ký ức cũ, những ký ức từ nhiều năm trước dâng trào, đan xen với hình ảnh của Kỷ Chước.

Sau ngày đầu gặp nhau ở chợ rau, Kỷ Chước phát hiện, trong cuộc sống của mình bất ngờ xuất hiện một “cái đuôi” nhỏ.

Hai người học ở hai lớp cạnh nhau, chỉ cách một hành lang. Mỗi khi hết giờ, “Đuôi nhỏ” đều lặng lẽ băng qua hành lang dài chỉ để nhìn Kỷ Chước một cái, rồi mới rời đi khi chuông vào lớp vang lên.

Khi đó Kỷ Chước vô tư, không nghĩ ngợi gì, nhưng chuyện này lại bị một số người hiểu lầm.

Họ cho rằng Trần Nguyệt Tầm đã mách lẻo với giáo viên về những chuyện mình làm, họ cũng thường xuyên bị Kỷ Chước sử phạt.

Vì vậy, vào một buổi chiều, khi tan học, Kỷ Chước bỗng không thấy bóng dáng Trần Nguyệt Tầm ở đâu.

Cậu vội vã chạy ra khỏi lớp, đi qua hành lang nhìn vào lớp bên cạnh, rồi chạy ra sân thể dục đông đúc, nhưng tìm mãi vẫn không thấy Trần Nguyệt Tầm đâu. Đang lúc tuyệt vọng, chợt cậu nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt.

Tiếng kêu đó phát ra từ phòng quét dọn.

“... Tiểu Nguyệt? Tiểu Nguyệt?”

Kỷ Chước khó tin mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng không bao giờ quên.

Cậu thiếu niên với khuôn mặt tái nhợt cuộn tròn trong góc tối, ánh mắt nhìn cậu như thấy được cứu tinh, nước mắt chảy thành từng giọt lớn, đôi mắt sáng lấp lánh như muốn níu giữ.

Trần Nguyệt Tầm đột nhiên nhào vào lòng cậu, lẩm bẩm:

“Chước ca…”

“Tôi sợ lắm.”



Suy nghĩ cuối cùng trở về thực tại.

Kỷ Chước cảm thấy lòng mình mềm mại như nước, cậu hơi ngượng ngùng vỗ nhẹ lên lưng Hoắc Nguyệt Tầm.

Hành động này chỉ kéo dài vài giây.

“Xin lỗi, tôi có chút thất thố.”

Kỷ Chước cảm thấy cặp tay kia rời khỏi eo mình, Hoắc Nguyệt Tầm khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh, đứng thẳng, khẽ nhíu mày và nhẹ nhàng nói với chút tự giễu trong giọng: