Xuyên Thành Tâm Phúc Hoạ Lớn Của Đế Vương

Chương 3

….. Tàn hại trung lương?

Giang Ngọc Tuân sửng sốt, nếu không nhầm, lịch sử ghi lại về Ứng Trường Xuyên dường như không có chuyện này.

Chẳng lẽ còn điều gì mà hắn chưa biết?

Ngay lúc Giang Ngọc Tuân còn đang nghi hoặc, ánh mắt của những người xung quanh nhìn hắn ngày càng trở nên kỳ quái.

Chỉ chờ giây tiếp theo, đột nhiên có một bàn tay nặng nề đặt lên vai hắn.

"Trung lương" Giang Ngọc Tuân ngây ra một lúc, liền bị cấm quân không biết từ đâu xuất hiện, đè vai áp giải vào đại lao.

.........

Đã bảo rồi mà, quả thật là tên tiểu nhân thù dai!

---

Chiếu ngục, gió lạnh thổi từng cơn.

Giang Ngọc Tuấn, trong bộ y phục dành riêng cho tử tù, ngồi co ro ở một góc nhà giam, ôm gối.

Hắn kéo chặt áo, hướng mắt nhìn ra ngoài song sắt.

Ứng Trường Xuyên, kẻ này không trách bị hậu thế kẻ khen người chê, bị không ít người mắng chửi suốt hàng ngàn năm.

Bảo hắn là bạo quân, hắn còn thật sự vui vẻ tiếp nhận!

Trời xanh không mắt.

Sao không để người xuyên qua là người nào đó khao khát được ở Đại Chu, mà lại là hắn cơ chứ?

Chỉ cần nghĩ đến Ứng Trường Xuyên và ly rượu vàng trong tay, Giang Ngọc Tuân đã nghiến răng nghiến lợi.

Ngay lúc đó, lại có một luồng gió lạnh không biết từ đâu, lùa vào trong lao ngục.

Mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

Không hay không biết, đã đến giờ tý.

Trong ngục tối chết lặng, tiếng rêи ɾỉ đau đớn từ một góc tăm tối mơ hồ truyền đến tai Giang Ngọc Tuấn.

Mồm nói không sợ chết, chết rồi liền được về nhà.

Nhưng khi đã tới đây, nhìn thấy đống hình cụ treo kín tường, cảm giác cận kề cái chết, bản năng sinh tồn thôi thúc, chỉ trong một giây, Giang Ngọc Tuân lập tức ném sạch suy nghĩ buông xuôi.

…..Nhất định phải vùng vẫy một phen!

Nhưng đến nước này, còn có thể làm được gì nữa?

Giang Ngọc Tuân không nhịn được mà ôm chặt đầu gối, cúi đầu hồi tưởng lại lịch sử Đại Chu.

“Giang Ngọc Tuấn! Ngươi đúng là gan hùm mật gấu, lại dám nói với bệ hạ như vậy,” một giọng nói thô kệch, vang vọng xuyên qua tường ngục dày cộm, đập vào tai hắn

“Ngươi nóng lòng muốn xuống dưới gặp cha mẹ ngươi lắm rồi hả?!”

Một người đàn ông trung niên vạm vỡ, mặt có một vết sẹo sâu, bước nhanh tới trước nhà lao.

Người này đến vội vàng, còn chưa kịp thay triều phục, bên hông vẫn treo ấn bạc và đai xanh tượng trưng cho chức vị. Không xa sau lưng, vài binh lính theo sát.

Thấy thế, Giang Ngọc Tuân lập tức đứng dậy, tiến đến gần song sắt.

Hắn hơi chần chừ, rồi khẽ thử gọi: “Trang đại nhân?”

Nếu ghi chép lịch sử không sai, Trị Túc Nội Sử Trang Nhạc, một trong "Cửu khanh" Đại Chu, quả thực có vết sẹo như thế trên mặt.

“Sao nào, không còn mặt mũi gọi ta là Thế bá nữa à?” Trang Nhạc nói xong, thở dài một hơi đầy tiếc hận, “Nếu không vì cha ngươi kết nghĩa với ta, còn cứu mạng ta một lần, thì hôm nay cho dù ngươi có bị lăng trì, ta cũng chẳng thèm bước chân đến đây!”

…Kết nghĩa huynh đệ với Trang Nhạc?

Thì ra là vậy.

Nguyên chủ thực ra là con trai của Trấn Nam Tướng quân Giang Chính Hiên!

Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Ngọc Tuân không khỏi dâng lên chút hy vọng.

Ứng Trường Xuyên, người này tuy có nhiều khuyết điểm, nhưng xuất thân võ tướng, lại luôn đặc biệt ưu ái quân sĩ.

Đặc biệt là những người đã hy sinh nơi chiến trường.

Chiến dịch chinh phạt Tây Nam mười hai nước không hề dễ dàng, tổn thất của Đại Chu cũng vô cùng nặng nề.

Trấn Nam Tướng quân Giang Chính Hiên đã tử trận tại đây.

Đại Chu thi hành chế độ "nhậm tử", con cháu quan viên khi trưởng thành đều được phép vào triều làm quan. Con cháu của quân sĩ trận vong càng được đặc biệt ưu đãi.

Có lẽ, việc hắn không bị chém đầu ngay lập tức chính là nhờ vào công lao của cha nguyên chủ.

Quả nhiên, đúng như Giang Ngọc Tuân đoán, Trang Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:

“Haiz… Tiệc mừng công hôm nay, bệ hạ vốn định phong quan cho ngươi. Không ngờ quan chưa phong, đã thành phạm nhân. Ngươi mau nói rõ xem, vừa nãy rốt cuộc ngươi nghĩ gì mà dám ăn nói hồ đồ trước mặt bệ hạ?!”

Giang Ngọc Tuân nhíu mày, theo phản xạ đáp: “Ta không ăn nói hồ đồ.”

Cho dù bị nhốt vào đại lao, hắn cũng không cảm thấy lời mình có gì sai trái.

Thậm chí, Giang Ngọc Tuân tin chắc, ngay cả Ứng Trường Xuyên cũng không thể phủ nhận những lời đó.

Với tư cách là vị vua khai quốc, hắn hiểu rõ Đại Chu hơn bất cứ ai.

Nhưng Ứng Trường Xuyên luôn tự tin đến mức cực đoan. Hắn nắm rõ mọi lý lẽ và lợi hại, nhưng vẫn tin rằng bản thân có thể kiểm soát tất cả trong tay mình.

…Dù sao, nếu hắn không phải người như vậy, đã chẳng thể làm ra chuyện gạt bỏ toàn bộ triều đình.

Thế nhưng, nếu như mình nói ra những điều ngay cả Ứng Trường Xuyên cũng không biết thì sao?

Tim Giang Ngọc Tuân đột nhiên đập mạnh một nhịp.

Hắn biết mình phải làm gì rồi.