… Xem một vở kịch thôi, cần gì phải đắm chìm đến vậy?
“Hôn quân?” Người ngồi trên ngai vàng lặp lại hai chữ đó, như thể nghe được điều gì lý thú, lại hỏi: “Chư vị ái khanh nghĩ sao?”
Giọng hắn trầm thấp mà lười biếng, nhưng trong từng lời lại ẩn chứa một mối nguy hiểm khó đoán.
Giống như chầm chậm bày một chén rượu độc trước mặt mọi người.
Đùa à? Chỉ có kẻ không muốn sống mới dám đáp lời lúc này!
Ứng Trường Xuyên độc đoán, hiếu sát. Giờ này tuyệt đối không thể đáp lại, chỉ có thể cố gắng giả vờ không tồn tại, tránh né xui xẻo từ hắn.
Giang Ngọc Tuân ngồi quá lâu, lưng và vai đau nhức, không nhịn được mà cử động nhẹ một cái.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Giang Ngọc Tuân cảm thấy toàn bộ Lan Trì Điện dường như đều chìm vào tĩnh lặng.
Không khí nặng nề khiến hắn cùng mọi người cúi đầu, cắn chặt răng, cố giảm sự tồn tại của mình.
— Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta, đừng nhìn ta...
Giang Ngọc Tuân nín thở, trong lòng lặp đi lặp lại.
Một giây, hai giây, ba giây...
Bốn phía tĩnh lặng như tờ.
Khi Giang Ngọc Tuân nghĩ rằng sẽ không ai lên tiếng, thì một giọng nói thanh nhuận, hơi mang âm điệu trẻ con, đột ngột vang lên, âm vang khắp điện Lan Trì: “Bệ hạ độc đoán lộng quyền, quá đỗi hiếu chiến. Dưới triều đình này, dân chúng sống trong cảnh đói khổ, trăm họ oán thán kêu trời…”
Chuẩn xác!
Giang Ngọc Tuân không khỏi sáng mắt. Hắn không ngờ trên đời này có người nghĩ giống như mình.
Nhưng đoạn lời này sao nghe quen quá?
Ngay cả giọng nói, cũng như đã nghe ở đâu đó rồi.
Cảm giác đau nhức ở chân bỗng tràn lên, đầu óc dần tỉnh táo lại.
Cuối cùng, Giang Ngọc Tuân nhận ra, giọng nói vừa rồi dường như là của chính mình…
Hắn nhìn thấy chiếc đèn đồng trang trí bên cạnh, hình dáng chẳng khác gì chiếc đèn ở bảo tàng.
Nhưng màu sắc và họa tiết trên đèn đã thay đổi, không còn là vẻ đồng xanh cũ kỹ nữa.
Nếu đây là một đạo cụ sân khấu, thì thực sự quá chân thực rồi!
Lưng Giang Ngọc Tuân không khỏi lạnh toát.
… Không thể nào!
Hai chữ “xuyên qua” chợt hiện ra trong đầu Giang Ngọc Tuần.
Hắn muốn thôi miên bản thân rằng tất cả chỉ là giấc mơ do cú va đập vào đầu gây ra.
Nhưng cảm giác đau đớn rõ ràng từ đôi chân lại nhắc nhở rằng, giấc mộng không thể nào chân thật đến vậy.
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, như thể thấy quỷ.
Thiếu niên ngồi cạnh hắn, sắc mặt tức khắc tái nhợt không còn giọt máu.
Giang Ngọc Tuân hoàn toàn tỉnh táo.
… Chuyện này có vẻ không dễ giải quyết rồi.
Tất cả đều không phải giấc mơ, cũng không phải là kịch nói.
Mà là… xuyên không.
“Quỳ xuống mau!”
Từ khóe mắt, Giang Ngọc Tuân thấy thiếu niên bên cạnh đang cố ra hiệu cho hắn.
Dù không có quy định rõ ràng, nhưng quan lại triều Đại Chu khi đối đáp với Ứng Trường Xuyên đều ngầm hiểu là phải rời ghế, quỳ xuống.
Ông trời định diệt ta rồi…!
Lòng Giang Ngọc Tuân tràn ngập tuyệt vọng.
Hắn không phải không muốn quỳ, chỉ là chân đã tê rần, không thể nhúc nhích!
Gió mát thổi vào từ hành lang dài uốn lượn truyền vào điện Lan Trì.
Làn gió lướt qua tay áo rộng, mang theo chút hơi lạnh, cuốn đi toàn bộ nhiệt độ cơ thể hắn.
Ngậm miệng lại, ngàn vạn lần ngậm miệng lại!
Nhưng trời chẳng chiều lòng người, Giang Ngọc Tuân lại nghe giọng mình cất lên.
“Nhìn tình hình như vậy, quả thật khó có thể gọi là ‘hiền quân’.”
Xong rồi.
Tự tìm đường chết rồi.
Giang Ngọc Tuân tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Chẳng lẽ do cú va vào đầu, khiến hắn không kiểm soát được cái miệng này sao?
Ứng Trường Xuyên là một bạo quân có sở thích "nhỏ" là phát minh ra các hình phạt độc ác.
Đã được triệu đến yến hội, thân phận nguyên chủ ít nhiều cũng là kẻ có địa vị.
Bây giờ, hắn chỉ hy vọng Ứng Trường Xuyên xem xét mà cho hắn một cái chết nhanh chóng.
Cũng không biết sau khi chết có thể trở lại hiện đại không...
Cả Lan Trì Điện im phăng phắc, kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Ngay cả quý tộc trung niên đang định lên tiếng chỉ trích Ứng Trường Xuyên cũng trợn tròn mắt, quên hết những gì định nói.
Sau vài giây tuyệt vọng, Giang Ngọc Tuân bỗng nhiên thẳng lưng, ngẩng cao đầu nhìn về ngai vàng.
Dù sao cũng là chết, chẳng phải nên nhìn mặt mũi của Ứng Trường Xuyên xem ra sao để khỏi thiệt thòi?
Nam nhân khoác cẩm bào xanh dương ngồi uy nghi trên cao, thẳng tắp, không kiêu ngạo, tựa như cây trúc xanh dưới ánh trăng.
Hắn có đôi mắt hoa đào, trong mắt hơi ửng đỏ, nhưng ánh nhìn lại kiên định chưa từng thấy.
Lúc này, không chỉ có Ứng Trường Xuyên đang nhìn hắn, mà cả văn võ bá quan trên Lan Trì Điện cũng đều hoảng sợ, dồn mắt về phía hắn.
Từng đôi mắt như muốn khắc vào câu hỏi: “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Thiên tử trên cao không biết khi nào đã cầm lên một chén rượu vàng, nhẹ nhàng xoay trong tay.
Rồi đột ngột, hắn bật cười khẽ.
Màn rèm ngọc lay động, ánh đèn Lan Trì chập chờn, sáng tối không rõ.
Giang Ngọc Tuân không nhìn rõ đôi mắt hắn, cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn, lại càng không đoán được tâm tư của hắn.
Chỉ nghe người ngồi trên điện cất giọng cười nhạt: “Ái khanh không ngại nói tỉ mỉ một chút?”
———— Đùa! Đây là chuyện có thể nói tỉ mỉ sao?
Trong lòng Giang Ngọc Tuân gào thét.
... Nhưng khổ nỗi không thể ngậm miệng lại.
“Bệ hạ từ lúc đăng cơ, bách tính Đại Chu chẳng mấy khi được bình an, lúc nào cũng hoặc đánh trận, hoặc chuẩn bị chiến tranh. Đến nay, quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than. Đó chính là điều thứ nhất.”
Lời nói rõ ràng rành rọt vang lên bên tai mỗi người trên Lan Trì Điện.
Từng chữ, từng câu, vang lên hùng hồn.
Văn võ bá quan đều im thin thít, cố gắng thu mình lại.
Thiếu niên bên cạnh hắn, cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại, lặng lẽ lùi xa thêm một chút.
Xong rồi, hết cứu rồi.
“Chuyện lớn chuyện nhỏ trong triều, bệ hạ đều tự quyết, văn võ bá quan khó lòng can dự. Nếu cứ tiếp diễn, e rằng trong triều không còn ai đáng tin dùng. Đó là điều thứ hai.”
Thân thể Giang Ngọc Tuân run rẩy vì căng thẳng, nhưng hắn vẫn ngồi ngay ngắn, không cúi đầu quỳ xuống.
Đúng là thẳng thắn, cương nghị.
Theo lịch sử mà nói, sự độc tài của Ứng Trường Xuyên khiến Đại Chu quá phụ thuộc vào cá nhân hắn, quan lại vô năng, và là nguyên nhân chính khiến Đại Chu sụp đổ ba ngày sau khi hắn băng hà.
Bàn tay Giang Ngọc Tuân đặt trên đùi, không biết từ khi nào đã nắm chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Cái chết đã cận kề, ngược lại khiến hắn bình tĩnh hơn.
Lần này, Giang Ngọc Tuân hoàn toàn xác định, những lời vừa rồi tuy là suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng tuyệt đối không phải tự nguyện thốt ra.
Người khác xuyên qua đều có khả năng đặc biệt, hắn lại "may mắn" mang theo debuff "lời thật mất lòng!"
Chỉ cần Ứng Trường Xuyên hỏi, hắn liền tuôn ra hết những gì mình nghĩ.
Giọng nói của Giang Ngọc Tuân quanh quẩn mãi trên đại điện trống trải.
Trước tấm bình phong, Ứng Trường Xuyên không biết từ khi nào đã đặt chén rượu xuống, khẽ chống cằm, hơi gật đầu: “Ái khanh nói có lý.”
Có lý?
Giang Ngọc Tuân ngẩn ra, ngay sau đó lại nghe...
“Xem ra, cô quả thật là một hôn quân.”
Ứng Trường Xuyên lộ vẻ trầm tư, giọng nói chậm rãi: “Nhưng ái khanh còn điều chưa nói”
Bàn tay Giang Ngọc Tuân không biết từ khi nào đã in dấu móng tay đỏ thẫm.
Lông mi hắn khẽ run như cánh bướm.
Ngay tại khoảnh khắc hơi thở tưởng chừng ngừng lại vì căng thẳng, người ngồi trên ngai đột ngột cười nhẹ: “Tàn hại trung lương(*)” :))))
* “Tàn hại trung lương": ý chỉ việc các hôn quân thường sẽ hãm hại, trừ khử những người trung thần bên cạnh.