Giải tỏa được cơn bực bội vì không ăn được đĩa sủi cảo hấp kia, Ninh Hi cũng chẳng chờ đến lúc cha Ninh tức giận đến mức chỉ tay vào mặt cậu để mắng, cậu liền vỗ vỗ tay, quay người rời đi.
Xách theo hành lý đã chuẩn bị sẵn, cậu không quay đầu lại mà đẩy cửa biệt thự bước thẳng ra ngoài.
“Ninh Hi!”
Vừa xuống bậc thang, Ninh Dịch An đã thở hổn hển, chật vật vô cùng vẫn cố chạy theo sau cậu.
Ninh Hi nhướng mày, ánh sáng mặt trời buổi sớm chiếu lên khuôn mặt cậu, nửa bên mặt được phủ trong ánh vàng rực rỡ đầy sức sống.
“Sao? Muốn tư bôn cùng ông đây à?”
Ninh Dịch An bị câu nói của cậu làm nghẹn họng, hoàn toàn mất đi vẻ ngoan ngoãn trước mặt cha Ninh mẹ Ninh, nét mặt hắn ta trầm xuống: “Đừng tưởng như thế là có thể thoát khỏi chuyện liên hôn kia! Ngay cả khi mày tìm Hứa Duy Thanh thì anh ấy cũng sẽ không giúp mày đâu!”
Hắn ta ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, làm lộ ra chiếc khăn quàng cổ màu xanh thẫm trên cổ mình: “Bây giờ anh ấy là của tao rồi.”
Hành động của Ninh Dịch An thu hút ánh mắt của Ninh Hi. Trước đó cậu không để ý vì bận ăn sáng, nhưng giờ nhìn kỹ lại, chiếc khăn quàng cổ kia chính là thứ xuất hiện trong ảnh chụp từ điện thoại của nguyên chủ.
Ninh Hi: “Đan bằng tay…”
Một số ký ức của nguyên chủ rất mơ hồ, nhưng cũng có những thứ khắc sâu, chẳng hạn như chiếc khăn quàng cổ này.
Để làm món quà này cho bạn trai, nguyên chủ đã tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi giữa việc học và làm thêm, mất cả tuần mới đan xong. Vậy mà bây giờ, nó lại đang quấn trên cổ người khác.
Ánh mắt Ninh Hi dừng lại ở chiếc khăn quàng cổ, vẻ mặt ngơ ngẩn thất thần.
Nhận ra điều này, Ninh Dịch An đắc ý nhếch miệng cười như thể vừa thắng lớn: “Tối qua chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau. Sáng nay, Duy Thanh sợ tao lạnh, nên đã đưa khăn cho tao… Này, mày làm gì vậy!”
Ninh Hi bước nhanh đến, nắm lấy phần đuôi khăn quàng cổ rồi quấn hai vòng quanh cổ Ninh Dịch An. Sau đó cậu kéo mạnh hai bên.
“Đồ của Ninh Hi, mày cũng xứng dùng à?”
“Mày…!” Ninh Dịch An bị nghẹt thở tới mức mặt mày đỏ bừng, vội túm lấy khăn quàng cổ, cố gắng giằng lại.
Lúc này, mẹ Ninh vừa bước ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tái mặt: “Ninh Hi! Con đang làm gì vậy? Mau dừng tay!”
Ninh Hi ngẩng đầu, đôi mắt híp lại, nhìn bà chằm chằm.
Bất chấp tiếng quát, cậu càng siết chặt khăn quàng cổ hơn, khiến thái dương của Ninh Dịch An nổi gân xanh, mắt trợn trắng, cơ thể xụi lơ ngất xỉu tại chỗ.
Cậu rút khăn quàng cổ ra, tiện tay ném hắn về phía mẹ Ninh, không hề luyến kéo vali đi thẳng ra khỏi biệt thự Ninh gia, không thèm ngoái đầu lại.
“Ninh Hi, con định đi đâu?” Dân cư xung quanh không phú cũng quý nên mẹ Ninh cũng chỉ hoảng hốt đỡ lấy Ninh Dịch An, vội vàng hỏi nhỏ để tránh làm ồn đến hàng xóm.
Ninh Hi buột miệng thốt ra: “Về nhà.”
Nơi này không phải nhà của Ninh Hi, cũng không phải nhà của nguyên chủ.