Không muốn cho cậu ăn sáng đúng không.
Ninh Hi không nói gì, đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn.
“Đúng là không có chút giáo dưỡng nào!”
Ninh Quốc Bình càng thêm tức giận, trong gia đình này, ông là người có quyền lực nhất nhà, vậy mà Ninh Hi dám bỏ đi như vậy: “Hôm nào phải cẩn thận dạy dỗ lại nó, đừng để đến lúc tới nhà họ Phó lại xấu hổ.”
Người được chọn để kết hôn cuối cùng cũng chính thức được xác định.
Ninh Dịch An thở phào nhẹ nhõm.
Biết được sẽ phải liên hôn với nhà họ Phó, hắn ta thực sự rất lo lắng, dù cha mẹ luyến tiếc hắn ta vì tình cảm nhiều năm, nhưng suy cho cùng Ninh Hi vẫn là con ruột của họ.
Huống hồ ngay khi trở về, Ninh Hi đã giả vờ yếu đuối, tỏ ra đáng thương, Ninh Dịch An thực sự sợ rằng cuối cùng cha mẹ sẽ cảm thấy áy náy mà thay đổi quyết định.
Chuyện này, sau khi cho cha mẹ thấy rõ bản chất của Ninh Hi, hắn ta hoàn toàn yên tâm rồi.
Ninh Dịch An thả lỏng, ngoan ngoãn giúp mẹ Ninh vỗ lưng trấn an: “Cha, mẹ, hai người đừng trách anh, anh ấy không cố ý đâu.”
“Không cố ý? Mẹ thấy nó cố ý đấy!” Mẹ Ninh vẫn tức giận, nhưng dần dần được con trai trấn an, bà mới dịu lại, nhìn vào đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo bên cạnh, thì lại càng thêm thất vọng chán ghét Ninh Hi.
“Nếu Ninh Hi có thể nghe lời được một nửa của con thì tốt biết mấy.”
Ninh Dịch An mỉm cười: “Mẹ đừng khen con nữa, con sẽ kiêu ngạo đó.”
Ngay lúc này, tiếng bước chân trước cửa nhà ăn lại vang lên.
Ninh Hi đã quay lại.
Cậu bước vào với mười mấy quả cầu tuyết lớn nhỏ trong tay, ném từng viên vào người Ninh Dịch An.
Cầu tuyết ném trúng mặt hắn, vỡ tan ra thành từng mảnh, lúc này Ninh Dịch An mới kịp phản ứng, hắn ta hét to: “Anh đang làm gì vậy!”
Nhìn thấy quả cầu tuyết thứ hai bay thẳng tới, hắn ta vội đứng dậy, đá ngã chiếc ghế dựa, chạy núp sau lưng mẹ Ninh.
Hai mẹ con liên tiếp bị ném trúng, cầu tuyết rơi lên bàn ăn, văng tung tóe vào ly sữa bò, bắn lên đầy mặt mẹ Ninh.
“Ninh Hi! Mày điên rồi sao!”
Điên à? Nói cái gì vậy, cậu vốn chẳng bình thường từ lâu rồi.
“Không cho tôi ăn cơm thì nhà mấy người đừng ai hòng được ăn!”
Ninh Hi lại tiếp tục ném quả cầu tuyết thứ ba, thứ tư, thứ n, nhắm thẳng vào Ninh Dịch An mà ném. Ninh Dịch An trốn sau ai thì người đó cũng bị ném trúng.
Nhất thời nhà ăn như đổ tuyết, tiếp bụp bụp bụp rơi lên không ngừng.
Vừa ném, Ninh Hi vừa mắng: “Con mẹ nó từ lúc tao ngồi xuống đến giờ có mở miệng nói câu nào chưa?”
“Còn gọi anh nữa? Con mẹ mày ai là anh của mày? Ai lớn hơn ai hả?”
“Tao có thích mày hay không trong lòng mày còn không tự biết à? Cả ngày bám riết người ta như một con rệp, sao? Thích ông đây hả!”
“Nào, chổng cái mông ra đây, bố mày đút mày ăn đại bảo bối!”
Vừa nói, cậu vừa nắm một quả cầu tuyết ném thẳng vào mông Ninh Dịch An, đi kèm những lời lẽ thô tục, khiến Ninh Dịch An tức đến đỏ bừng cả mặt, nhưng hắn ta cũng chỉ có thể chạy trốn khắp nơi.
Cho đến khi hơn mười quả cầu tuyết trong tay đều ném hết, cả phòng ăn bết bát không nỡ nhìn thẳng.