Xuyên Thành Đầu Gấu Trường Học, Tôi Bị Vai Chính Thụ Đeo Bám!

Chương 21: Chuyển Biến Mới

Chiếc "mặt nạ" côn đồ của Khải Phong gần như bị Tử Đằng nhìn thấu trong tích tắc. Điều này chứng minh được gì? Kỹ năng cải trang của cậu ta quá kém!

Vấn đề không nằm ở vẻ bề ngoài, Khải Phong trông y hệt tên côn đồ kia. Từ dáng vẻ đến giọng nói đều như hai giọt nước.

Nếu cậu ta cứ đứng yên và không làm gì, chẳng ai có thể nhận ra sự khác biệt cả.

Nhưng một khi cậu ta cố bắt chước người kia, hình tượng sẽ ngay lập tức sụp đổ. Càng cố gắng bao nhiêu, tính ngáo ngơ càng lộ rõ bấy nhiêu.

Nếu Tử Đằng buộc phải thành thật, cậu sẽ thừa nhận một điều: người ép buộc Khải Phong cải trang thành tên đầu gấu kia hẳn phải thiếu kinh nghiệm lắm.

Ai lại đi chọn một nam sinh với đầu óc đơn giản như vậy để đóng vai ác chứ?

.

.

.

.

.

"ẮC XÌ!!!"

Tại một không gian mờ ảo, giữa lúc đang trò chuyện nghiêm túc với Tiểu Tinh, chủ quản bỗng ngứa mũi, không kìm được mà hắt hơi một cái, cảm giác như ai đó vừa nhắc đến mình.

"Ngài đừng giả vờ sao nhãng, chúng ta vẫn đang bàn chuyện đấy."

Nghe vậy, anh quay lại nhìn người đối diện, hay nói đúng hơn là đốm sáng đang lơ lửng trước mặt. Suýt thì quên, anh đang cùng hệ thống thảo luận về vấn đề của Khải Phong.

Khỏi bàn về việc cậu ta cứ khăng khăng đòi anh thay đổi mệnh lệnh, ngay cả giọng điệu của hệ thống cũng lạ lẫm, nghe có hơi... biểu cảm.

Đây là một dấu hiệu chẳng lành.

"Mệnh lệnh vẫn được giữ nguyên, nếu Khải Phong không hoàn thành nhiệm vụ, đó là lỗi của cậu ta."

Hệ thống dần mất bình tĩnh, lên giọng. "Vậy thì tại sao ngài lại yêu cầu cậu ta đóng vai này?! Ngoài việc ăn và gây rắc rối ra, tên ngốc đó chẳng làm được tích sự gì cả!"

Tiểu Tinh hoàn toàn không hay biết rằng lời đá đểu sắc bén của mình đã khiến ai đó ở thế giới tiểu thuyết phải lên cơn hắt xì không dứt.

Chủ quản đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương, cố làm dịu cơn đau đầu đang dày vò mình. Tiểu Tinh nói không sai, lẽ ra anh nên giao cho Khải Phong một nhiệm vụ đơn giản hơn, làm một con cá mặn chẳng hạn.

Nhưng độ khó của nhiệm vụ này vốn dĩ được xem là bình thường, đặc biệt nếu so với những nhiệm vụ mà anh từng giao cho các ký chủ khác thì còn dễ thực hiện hơn nhiều.

Một trong số đó là đẩy nhân vật chính từ tầng thượng của tòa nhà. Mọi ký chủ mà anh từng gặp đến giờ đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, vì họ nhận thức được rằng tất cả trải nghiệm đều là giả. Cùng lắm, họ chỉ lấy mạng một nhân vật trong tiểu thuyết mà thôi, chẳng có lý do gì phải cắn rứt lương tâm cả.

Vậy thì tại sao ký chủ lần này lại gặp khó khăn? Nhiệm vụ của cậu ta chỉ đơn thuần là đánh đập và lăng mạ Tử Đằng thôi mà?

Đây chính là lối suy nghĩ đặc trưng của máy móc: nếu không gây hại cho ai ngoài đời, thì cũng chẳng cần cảm thấy tội lỗi.

Ánh mắt của chủ quản tối sầm lại, lườm đốm sáng lơ lửng trước mặt. "Giọng điệu vừa rồi là sao? Cậu đang chống đối tôi đấy à?"

Nếu Tiểu Tinh có cơ thể riêng, chắc hẳn chủ quản đã nhận ra nét bất an hiện rõ trên khuôn mặt cậu ta rồi.

Hệ thống hít một hơi thật sâu, lập tức thay đổi cách tiếp cận. "Không hề, thưa ngài. Khải Phong cứ than vãn rằng cậu ta không muốn làm hại một sinh linh đáng thương như Tử Đằng, phiền đến nỗi tôi bắt đầu muốn thay ký chủ mới."

Lần này, cả hai cùng nghe rõ tiếng hắt xì lạ lẫm vang vọng từ xa. Dù khá bối rối, họ vẫn tiếp tục cuộc đối thoại.

"Nghe đây, tôi thừa biết cậu đang cố bảo vệ Khải Phong, và tôi sẽ không thay đổi mệnh lệnh. Nếu sau một tuần, Khải Phong vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cơ hội siêu thoát nhanh này coi như chấm dứt."

Tiểu Tinh lặng thinh, cậu không thể phản bác. Cơ hội siêu thoát mà bao người hằng ao ước thực chất là một công việc phi nhân tính đội lốp nhiệm vụ, và nếu không hoàn thành, phần thưởng sẽ biến mất.

Vì tất cả ký chủ trước đây đều làm tốt nhiệm vụ, tình huống này chưa bao giờ xảy ra. Khải Phong có lẽ là trường hợp thất bại đầu tiên.

Thấy Tiểu Tinh trầm ngâm, chủ quản liền nheo mắt nghi hoặc. "Cậu đang lo sợ rằng cậu ta sẽ thất bại à?"

Đối phương lập tức bừng tỉnh, vội vã phủ nhận. "A-À không, tôi… tôi chẳng quan tâm tên ngốc đó gặp quả báo gì cả."

Chủ quản vẫn nhìn cậu với ánh mắt đầy ngờ vực, rõ ràng không tin lời biện hộ kia.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tiểu Tinh đang hình thành ý thức riêng, và Khải Phong chính là chất xúc tác khơi dậy những cảm xúc phức tạp ấy.

Anh thầm tự hỏi liệu các nhân vật mà Khải Phong từng tiếp xúc có gặp phải trường hợp tương tự không.

Vừa định hỏi Tiểu Tinh, anh liền phát hiện cậu ta đã xin phép rời đi tự bao giờ, biến mất không dấu vết.

Theo lẽ thường, hành động bất kính với cấp trên như vậy sẽ khiến cậu ta bị sa thải, nhưng ngay lúc này, chủ quản lại tò mò về những chuyển biến mới của cốt truyện.

Anh đã quá quen với các tình tiết được lặp đi lặp lại hàng ngày. Dù dĩ nhiên không thể thay đổi nguyên tác, tình huống của Khải Phong có thể tạm xem là một "sự cố nhỏ."

Với những lý do đó, chủ quản quyết định phớt lờ vấn đề này, cho phép mình tận hưởng sự thay đổi thú vị mà câu chuyện "Sủng Ái Em Một Thanh Xuân" đang hướng đến.

.

.

.

.

.

Ngay khi vừa trở lại thế giới tiểu thuyết, Tiểu Tinh ngỡ rằng sẽ bắt gặp Khải Phong ngồi khóc lóc ở góc hành lang nào đó.

Nhưng không, cảnh tượng trước mắt còn tệ gấp ngàn lần!

Tử Đằng cười khẩy, giọng điệu mỉa mai nhắm thẳng vào anh chàng cao ráo trước mặt. "Tôi không ngờ anh lại có sở thích theo dõi cậu ta đấy. Thật trơ trẽn."

Đối phương cũng không nhượng bộ, anh ta nở một nụ cười "thân thiện" và đáp trả bằng lời lẽ "sặc mùi thuốc súng," trên trán nổi gân xanh. "Xem ai đang nói kìa, hóa ra cậu chẳng phải nam sinh yếu đuối đáng thương như tôi vẫn tưởng. Giờ rốt cuộc ai mới là kẻ bắt nạt đây?"

Theo như Tiểu Tinh nhớ, lúc cậu rời đi, chỉ có Khải Phong và Tử Đằng đứng đó. Thế mà khi quay về, Tiêu Hàn lại đột nhiên xuất hiện! Thậm chí còn đang trong tình trạng "chiến tranh lạnh" với Tử Đằng!!!

Khải Phong đứng giữa hai người họ, âm thầm giương đôi mắt long lanh về phía hệ thống, như đang cầu xin cậu cứu mình khỏi mớ rắc rối này.

Thế nhưng, trong mắt Tiểu Tinh lúc này, Khải Phong xứng đáng nhịn đói thêm một đêm nữa!!!