"Để giữ nguyên thiết lập nhân vật, Tô Khải Phong buộc phải đánh Diệp Tử Đằng bầm dập vào ngày mai, không được nương tay. Đây là mệnh lệnh, nếu không thực hiện, đừng hòng siêu thoát."
Nói không ngoa, đây chẳng khác nào một lời đe dọa, và Tiểu Tinh không hề hài lòng với yêu cầu này.
Thế nhưng, cậu không thể trực tiếp nói ra điều đó, vì cấp trên sẽ biết rằng cậu đã thay đổi.
Tiểu Tinh là một trong những công cụ dẫn dắt linh hồn cõi âm, giúp họ xuyên qua các thế giới để thực hiện nhiệm vụ. Mọi mệnh lệnh đều phải được thi hành tuyệt đối.
Ngoài ra, các hệ thống không được thể hiện sự thương cảm, bởi họ vốn không có cảm xúc.
Tiểu Tinh từ trước đến nay luôn tuân theo lập trình này, gò bó trong những quy luật đã định sẵn. Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi kể từ khi cậu gặp Khải Phong.
Bảo rằng Khải Phong giúp cậu thoát khỏi sự kiểm soát của chủ quản có lẽ là tâng bốc cậu ta quá mức. Trên thực tế, Tiểu Tinh chỉ đơn giản là "nhiễm" phải tính ngáo ngơ của cậu ta, khiến những quyết định của cậu dần lệch khỏi các thiết lập vốn có.
Tiểu Tinh bắt đầu hình thành cảm xúc, thứ mà lẽ ra không được tồn tại. Cậu đồng cảm với Khải Phong, bỏ qua mọi lỗi lầm của cậu ta, và quan trọng nhất là... không muốn thấy đối phương khổ sở.
Đó chính là lý do cậu ghét yêu cầu của chủ quản. Nếu là trước đây, cậu sẽ chẳng hề do dự mà thực hiện. Nhưng hiện tại, sau khi chứng kiến Khải Phong đánh đập Tử Đằng với khuôn mặt đau khổ, lần đầu tiên trong đời mình, Tiểu Tinh quyết tâm đến gặp trực tiếp chủ quản.
.
.
.
.
.
"... Đừng lo... cậu không có lỗi gì cả."
Giữa biển cảm xúc hỗn loạn, lời trấn an nhẹ nhàng của Tử Đằng như một chiếc phao cứu sinh trôi dạt, cứu Khải Phong khỏi nỗi ăn năn đang dần ngấu nghiến tâm trí cậu.
"Hít thở sâu nào..."
Giọng nói ấy lại vang lên, êm dịu và ấm áp. Những câu từ kia dường như chứa một loại ma lực nào đó, bởi hơi thở của Khải Phong sớm ổn định trở lại, đôi vai căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Cơ thể cậu hơi đổ về trước, dựa người vào vòng tay của Tử Đằng, để đối phương càng ôm cậu chặt hơn.
Như một đứa trẻ đang cần sự dỗ dành, Khải Phong vùi đầu vào vai người con trai trước mặt, hai tay tự động vòng ra sau và ôm lấy cậu ta.
Phản ứng bất ngờ này làm khóe môi Tử Đằng cong lên thành một nụ cười mãn nguyện. Hóa ra, tên to xác này chỉ là một người có tâm hồn yếu đuối, dễ vỡ, hoàn toàn không thể làm tổn thương ai.
Cả hai như bị cuốn vào thế giới riêng, không hề để tâm đến ánh nhìn của hàng chục học sinh xung quanh.
Khải Phong chậm rãi rời khỏi vòng tay của Tử Đằng, lòng ngập tràn cảm giác thất bại. "Xin lỗi nhé, Tiểu Tinh. Tôi thực sự không thể hoàn thành nhiệm vụ này."
Cậu kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của hệ thống. Dù là sự trách móc, thất vọng hay chỉ là một tiếng thở dài đầy than oán... cậu đều sẽ đón nhận.
Kỳ lạ thay, sau một lúc, cậu vẫn không nhận được bất kỳ lời hồi âm nào. Đầu bên kia yên lặng quá mức, tựa hồ đã biến mất.
Khải Phong sững sờ, mở to mắt nhìn quanh và tìm kiếm hình bóng quen thuộc. "Tiểu Tinh?"
Lẽ nào... hệ thống đã bỏ mặc cậu thêm lần nữa? Hệt như hôm qua?
Trong cơn hoang mang, Khải Phong vô thức quay người đi, nhưng chàng trai kia lại không cho phép cậu làm thế. Tử Đằng dứt khoát nắm lấy cà vạt của cậu và kéo mạnh xuống, buộc Khải Phong phải khụy người, lập tức chuyển sự chú ý trở lại đối phương.
Biểu cảm trên mặt Tử Đằng lúc này đã không còn vẻ dịu dàng kia nữa, thay vào đó là một cái nhếch mép ranh mãnh cùng đôi mắt tối sầm. "Định chạy trốn à? Cậu đang nợ tôi một lời giải thích đấy."
Khải Phong nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Cậu vừa đánh đập Tử Đằng không thương tiếc, thậm chí còn lao đến bóp cổ cậu ta, sau đó lại đột ngột xin lỗi, giờ lại muốn bỏ đi như thể chẳng có gì xảy ra. Hiển nhiên Tử Đằng sẽ bực mình.
"V-Vì sao tao phải giải thích chứ—"
Lời nói của Khải Phong lập tức bị cắt ngang khi chiếc cà vạt bị kéo thêm lần nữa.
Tử Đằng cau mày, ánh mắt sắc như dao. Cậu ta hạ thấp giọng, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh vốn có. "Tôi đang nghiêm túc đấy. Đừng bắt tôi phải đè cậu xuống sàn như hôm qua, vì lần này tôi sẽ không nương tay đâu."
Mặt Khải Phong thoáng chốc tái mét. Câu uy hϊếp ngắn gọn ấy đã khiến cậu run rẩy đến mức chỉ biết gật đầu như một cái máy, ngoan ngoãn "khóa mõm" mình lại.
Những học sinh chứng kiến sự việc không giấu nổi vẻ bàng hoàng. Tại sao đại ca trường, người được biết đến là tàn bạo và mạnh mẽ, lại có thể cúi đầu trước một kẻ yếu đuối như Tử Đằng?
Ngay lúc đó, Tử Đằng quét mắt sang bọn họ. Đôi mắt của cậu như hai quả cầu trống rỗng, song lại chứa đựng sức ảnh hưởng ghê gớm.
Hình ảnh cậu học sinh yếu đuối và mong manh trong mắt mọi người bỗng chốc trở nên ám ảnh hơn. Chỉ một cái liếc từ Tử Đằng cũng đủ khiến đám đông xô đẩy nhau bỏ chạy, như sợ rằng mình sẽ phải đối mặt với hậu quả nào đó.
Hành lang nhanh chóng trở nên thưa thớt, đến khi chỉ còn lại hai người. Tử Đằng chuyển sự chú ý trở lại Khải Phong. Dù sở hữu vóc dáng khá khiếm tốn, sức đe dọa lan tỏa từ cậu lại mạnh mẽ đến mức Khải Phong không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Tử Đằng cười nhạt, chậm rãi lên tiếng. "Trước hết, cậu là ai?"
Khải Phong thoáng chột dạ, cậu không thể đóng vai ác nữa, nên đành đáp lại bằng giọng điệu thường ngày. "T-Tô Khải Phong."
"Tôi biết chứ. Cả trường đều biết."
Khải Phong tròn mắt ngạc nhiên. "Hả? Làm sao họ biết?!"
Phản ứng này khiến Tử Đằng không nhịn được mà bật cười, lên giọng châm biếm. "Phải, làm sao họ biết được tên cậu chứ, dù sao thì... đại ca trường vốn chẳng hề có tên."
Lúc này, Khải Phong mới nhận ra ý nghĩa thực sự của câu hỏi ban nãy. Mặt cậu hiện rõ nét bối rối, nhưng Tử Đằng chỉ mỉm cười đầy ẩn ý. Cậu ta tiến gần hơn, đến khi môi chỉ cách tai Khải Phong một khoảng ngắn.
Hành động này làm Khải Phong bất giác run lên, cảm giác bất an đè nặng lên tim.
"Tôi thừa biết cậu không phải tên đầu gấu thối nát kia. Vậy nên... thành thật đi, cậu rốt cuộc là ai?"