Xuyên Thành Đầu Gấu Trường Học, Tôi Bị Vai Chính Thụ Đeo Bám!

Chương 13: Đấy Là Tình Yêu

Trước khi trở thành linh hồn, Khải Phong từng trải qua vài kỷ niệm không mấy lạc quan với những kẻ nhân danh quyền lực để ép buộc người khác, đáng buồn hơn khi kẻ đó lại là một thành viên trong gia đình cậu.

"Khải Phong, con có thể nói với mẹ rằng bố chỉ đi gặp đối tác nam thôi, được không?"

Khi ấy, cậu vừa tròn bốn tuổi, ánh mắt non nớt ngước nhìn người cha với gương mặt hiền từ, rồi lại quay sang người phụ nữ xa lạ đứng cạnh ông. Đôi môi đỏ như máu của cô ta làm Khải Phong chợt cảm thấy bất an. "Bố ơi... cô ấy là ai thế? Mẹ không quen biết cô ấy."

Cha cậu cười nhẹ, đặt tay lên đầu cậu và trấn an. "Đừng bận tâm. Nếu con giúp bố giữ bí mật này, bố sẽ thưởng cho con thật nhiều kẹo ngọt nhé?"

Khải Phong rất thích đồ ngọt, nhưng trong lòng cậu, nụ cười bình yên của mẹ vẫn quan trọng hơn cả. Cậu khẽ lắc đầu. "Nói dối là không tốt, Phong Phong không thích nói dối."

Gương mặt tươi tắn của cha cậu thoáng chốc trùng xuống, tông giọng trở nên nghiêm túc. "Mẹ con là người hay suy nghĩ nhiều. Nếu con nói thật, bà ấy sẽ hiểu lầm và buồn bã. Con yêu mẹ mà, đúng không? Con sẽ giấu chuyện này vì mẹ chứ?"

Thế nhưng Khải Phong vẫn kiên quyết từ chối, đôi mắt trong sáng của cậu không hề lay chuyển. "Phong Phong là đứa trẻ ngoan, Phong Phong không muốn giữ bí mật."

Sự nhẫn nại của người cha dường như đã cạn kiệt. Ông nắm chặt lấy hai vai cậu bé, ánh mắt trở nên vô cảm hơn và lời nói cũng lạnh lẽo hơn. "Nếu con không nghe lời bố, đừng mong cả tháng tới bố cho mẹ con một đồng tiêu vặt nào."

Lời đe dọa ấy khiến Khải Phong không khỏi sợ hãi. Bố là trụ cột gia đình, nếu ông từ chối cung cấp tiền sinh hoạt, liệu cậu và mẹ có thể sống tốt?

Cậu bé run rẩy đồng ý, mắt ngân ngấn nước mà hứa hẹn sẽ làm theo lời cha để duy trì cuộc sống gia đình.

Những kỷ niệm ấy đã trở thành vết hằn in sâu trong tâm hồn non nớt của cậu, hình thành phản xạ tự nhiên mỗi khi cậu đối diện với những lời đe dọa tương tự sau này.

.

.

.

.

.

Trong khoảng tối của góc khuất sau trường, Lý Tiêu Hàn dừng chân, ánh mắt sắc bén dán chặt vào Khải Phong, chất chứa một vẻ dò xét khó đoán.

Khải Phong thấy tim mình đập nhanh hơn, không giấu được vẻ bồn chồn, liền càm ràm. "Mày muốn gì thì nói nhanh đi, đừng lằng nhằng nữa!"

Tiêu Hàn khẽ nhếch môi, từng lời nói được thốt ra chậm rãi mà chắc chắn. "Trước hết, tôi đã rất kinh ngạc khi cậu có thể lẻn vào nhà tôi mà không làm người gác cổng phát giác. Càng ấn tượng hơn khi tôi đã lục soát toàn bộ căn phòng kỹ càng, nhưng chẳng tìm thấy gì bất thường, hệt như cậu có khả năng dịch chuyển tức thời vậy."

"Trời đất ơi! Chẳng lẽ anh ta thực sự đã phân tích được giọng của mình chỉ trong một lần nghe ư?!" Cậu thầm cảm thán, toát mồ hôi lạnh.

Tiêu Hàn tiếp tục nói, chuyển sự chú ý sang hướng khác như đang hồi tưởng lại những gì mình đã làm. "Tôi thậm chí đã dùng một thiết bị quét dấu vết cao cấp, loại có thể phát hiện cả vết bẩn nhỏ nhất từ một con ruồi. Vậy mà vẫn chẳng thu được kết quả nào."

Ánh mắt Tiêu Hàn dán trở lại Khải Phong, nhìn ra được sự bất an trên mặt cậu. "Yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát bắt cậu đâu, dù tôi có thể dễ dàng làm điều đó với đống quyền lực của gia tộc. Thứ tôi muốn biết là... làm thế nào cậu có thể vượt qua mọi lớp phòng ngự mà lẻn vào nhà tôi như thế?"

"Thứ nhất, tôi không có lẻn vào nhà anh, tôi chỉ theo dõi anh thôi. Thứ hai, vẫn là câu hỏi cũ, LÀM THẾ QUÁI NÀO ANH CÓ THỂ PHÂN TÍCH RA GIỌNG CỦA TÔI VẬY?!?!" Cậu ước gì mình có thể bộc phát những suy nghĩ ấy một cách công khai.

Tuy nhiên, trong tình huống này, Khải Phong biết rõ mình phải thận trọng hơn. Cậu buộc phải cân nhắc kỹ càng, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, sau đó đưa ra một câu trả lời giúp mình thoát khỏi tình huống rối ren này mà không làm mất đi bản chất nhân vật.

Dẫu quyết tâm là thế, đáng tiếc thay, Khải Phong đã thất bại ngay từ lúc cậu lộ ra nét bối rối.

Cách cậu nhíu mày, tập trung hết công suất để suy nghĩ một lời phản hồi hợp lý... lại trông có phần ngốc nghếch trong mắt đối phương.

Tiêu Hàn đứng đó, quan sát từng biểu hiện của Khải Phong, đôi mắt anh thoáng qua một tia hứng thú. Dù Khải Phong có ra sức tỏ ra nguy hiểm, những khoảnh khắc ngây ngô này lại vô tình tiết lộ con người thật của cậu.

Sự tương phản giữa vẻ ngoài cứng rắn và tính cách đầy ngờ nghệch kia không hiểu sao lại khiến Tiêu Hàn cảm thấy có chút... dễ thương.

Trên thực tế, Tiêu Hàn thừa biết rằng không một người bình thường nào có thể dễ dàng đột nhập vào nhà anh rồi thoát ra mà thần không biết, quỷ không hay. Anh chỉ vờ hỏi để thăm dò phản ứng của Khải Phong, chẳng ngờ lại nhận được những biểu cảm thú vị đến vậy.

Dẫu thế, chuyện nghe được giọng của Khải Phong vẫn là sự thật hiển nhiên khiến anh băn khoăn.

Đêm đó, nỗi nghi hoặc ấy cứ quanh quẩn trong đầu Tiêu Hàn, khiến anh trằn trọc mãi không ngủ được. Anh cố tìm một lời giải đáp, nhưng câu trả lời hợp lý nhất là... có lẽ tất cả chỉ nằm trong trí tưởng tượng của mình mà thôi.

Song, điều đó cũng đồng nghĩa rằng anh đã nghĩ đến Khải Phong vào lúc ấy, nhiều đến mức hoang tưởng.

Sáng hôm sau, trong lúc một người hầu mang trà đến, Tiêu Hàn quyết định thăm dò ý kiến đối phương.

Anh khéo léo mở lời, nhận lấy tách trà và nhấp một ngụm, giọng nói trầm tư. "Em không rõ mình phải bắt đầu từ đâu, ờmm… có một người mà em chỉ vừa gặp hôm qua, người đó rất thô lỗ, khiến em bực mình không ít."

Ngập ngừng một lúc, Tiêu Hàn tiếp tục nói, chẳng hiểu sao bản thân lại hồi hộp thế này. "Thế nhưng sau khi về nhà, em bất ngờ nghe thấy giọng nói của người ấy vang lên, như thể họ đang hiện diện trong phòng vậy. Dĩ nhiên chẳng có ai ở đấy cả. Chị nghĩ sao về chuyện này?"

Người hầu gái với tâm hồn đầy mơ mộng ngay lập tức ôm mặt, vừa bất ngờ, vừa phấn khích. Cậu chủ nhỏ nhà cô cuối cùng đã nếm trải dư vị của "thứ đó" rồi sao?

Cô vui vẻ đáp lại. "Ôi chao, cậu chủ đừng lo lắng, đấy chỉ là tình yêu mà thôi."

Bàn tay cầm tách trà của Tiêu Hàn khẽ khựng lại giữa không trung.

"Cô ấy vừa nói gì cơ?"