Rốt cuộc Khải Phong cũng đợi được đến ngày tiếp theo, sau một đêm dài trằn trọc không yên. Cả đêm cậu chẳng thể chợp mắt, tâm trạng bồn chồn như bị ép thức trắng.
Hệ thống liền giải thích, vì giờ đây cậu tồn tại dưới dạng linh hồn, khả năng nghỉ ngơi theo cách thông thường đã bị hạn chế nghiêm trọng.
Hiệu suất ngủ của cậu sẽ giảm sút đến mức gần như không thể chợp mắt nữa, dù tinh thần vẫn luôn duy trì ở trạng thái sẵn sàng.
Dẫu vậy, trong cái khó cũng ló cái may, Khải Phong khám phá ra một ưu điểm lớn về cõi hư vô này: cậu có thể yêu cầu bất cứ thứ gì, và hệ thống đều có khả năng "tùy ý biến hóa."
Từ những thứ giản đơn như đồ ăn, nước uống, đến các loại máy chơi game hiện đại, hay phức tạp hơn như một sân bóng rộng lớn – tựa như một giấc mơ được hiện thực hóa.
Ngoài ra, khi vừa trở lại thế giới trong tiểu thuyết, Khải Phong bất ngờ nhận ra bộ đồng phục của mình vẫn sạch sẽ như mới, không có dấu vết nào từ trận mưa hôm qua.
Từng nếp gấp gọn gàng, phẳng phiu khiến cậu không khỏi thích thú, thầm nghĩ. "Hóa ra đây chính là cảm giác "ngồi mát ăn bát vàng" sao?"
Thế nhưng, tiếng của hệ thống bất ngờ vang lên, nghiêm nghị nhắc nhở. "Ký chủ chớ nên đắc ý, nếu ngài không tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ như hôm qua, tôi sẽ lập tức cắt giảm mọi nhu cầu của ngài, bao gồm cả thiết bị điện tử."
Khải Phong giật mình, mặt biến sắc. "Đừng mà! Tôi hứa sẽ nghiêm túc làm đầu gấu! Xin đừng tước đi thú vui của tôi!"
"Coi như ngài biết điều."
Sau đó, Khải Phong được hệ thống nghiêm túc khuyến cáo không nên dây dưa quá mức với hai nhân vật chính, dù là trong bất kỳ tình huống nào. Nguyên nhân không chỉ vì việc này sẽ phá vỡ thiết lập ban đầu của nhân vật, mà còn vì một lý do sâu xa khác.
"Ký chủ rất có khả năng sẽ biến thành vai chính."
"Vì sao?"
"Đơn giản vì bất cứ ai thường xuyên tiếp xúc với nhân vật chính đều có xu hướng thăng cấp thành vai chính, hoặc ít nhất cũng trở thành một nhân vật có ảnh hưởng đến cốt truyện."
Khải Phong trầm ngâm, nhận thấy lời khuyên này khá hợp lý. Nếu quấy rầy nam chính thụ quá đà, cậu có thể vô tình biến mình thành một nhân vật quan trọng, từ đó khiến diễn biến câu chuyện đi chệch hướng ban đầu.
"Tôi hiểu rồi."
Vừa quyết định xong, Khải Phong thản nhiên bước qua cổng trường. Như thường lệ, cậu nhận được vô số ánh mắt e dè từ các học sinh khác, nhưng cậu không mấy để tâm, chỉ mãi đắm mình trong suy nghĩ.
Lòng cậu bỗng nổi lên sự tò mò, không biết mối quan hệ giữa Tử Đằng và Tiêu Hàn đã diễn biến đến đâu kể từ hôm qua. Liệu giữa hai người đã nảy sinh chút rung động nào chưa?
Ngay lúc ấy, một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cậu từ phía sau, khiến Khải Phong giật thót.
Theo phản xạ, cậu xoay người lại, vô thức hạ tầm nhìn xuống – bởi phần lớn học sinh ở đây đều có chiều cao khiêm tốn hơn cậu.
Thế nhưng, thay vì thấy một khuôn mặt nào đó, đập vào mắt cậu lại là chiếc cà vạt kẻ sọc và khuôn ngực vững chãi.
Khải Phong ngước lên một chút, liền đυ.ng mặt với nam chính công Lý Tiêu Hàn, khiến cậu không khỏi bối rối.
Cậu lập tức thu lại vẻ ngạc nhiên, đổi sang biểu cảm côn đồ, gằn giọng. "Lại là mày à?"
Tiêu Hàn không đáp ngay, chân mày hơi hạ xuống, nhưng gương mặt không biểu hiện sự khó chịu. Anh ta khẽ lẩm bẩm với ánh mắt như đang đánh giá điều gì đó. "... Giống thật."
Khải Phong chẳng hiểu đối phương đang ám chỉ điều gì, nhưng vẫn giữ nguyên vai diễn của mình. Cậu bực bội quay lưng. "Tao đang bận! Đừng có làm phiền tao!"
Chưa kịp đi được bao xa, phía sau cất lên một giọng nói lạnh lùng, ẩn chứa cả sự nghiêm nghị lẫn áp lực vô hình. "Cậu là người đã theo dõi tôi hôm qua, đúng chứ?"
Khải Phong bất giác khựng lại. Tuy cố tỏ ra bình tĩnh, song những giọt mồ hôi vô hình đã thấm ướt trán. Cậu đã bị bắt tại trận!
"Không phải tao, tao chẳng biết gì cả." Khải Phong đáp nhanh, một câu phản hồi đầy vụng về và chẳng có chút khôn ngoan nào.
Hệ thống trong lòng kêu than, cảm giác như mức độ mưu mẹo của Khải Phong chỉ là con số không tròn trĩnh, sơ hở đến mức người ta muốn lờ đi cũng không được!
Khóe môi Lý Tiêu Hàn khẽ nhếch lên, rõ ràng đang bị sự ngớ ngẩn của Khải Phong chọc cười. "Vậy à... chúng ta trò chuyện một chút nhé? Tôi nghĩ cậu nên hợp tác, nếu không, tôi e rằng cuộc sống của cậu sẽ chẳng dễ dàng gì đâu."
Tiểu Tinh liền cười thầm. Dù Tiêu Hàn có muốn uy hϊếp, cũng chẳng có gì để đe dọa Khải Phong, bởi cậu không có gia đình hay cuộc sống nào ngoài nhiệm vụ. Tất cả nhu cầu thiết yếu của cậu đều do hệ thống cung cấp, vì vậy chẳng có gì phải lo—
"Được rồi..."
"KÝ CHỦ???" Tiểu Tinh sững sờ như vừa ăn một cái tát. Cậu không thể tin được Khải Phong lại đồng ý mà không mảy may suy nghĩ!
Thế nhưng rốt cuộc, hệ thống vẫn đành bất lực nhìn Khải Phong lủi thủi theo sau Tiêu Hàn.
Vẻ mặt vẫn giữ nguyên nét hung hăng của một tên côn đồ, nhưng cử chỉ và hành động của cậu lại toát lên một sự bất lực kỳ lạ, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ bề ngoài.
Điều này khiến Tiêu Hàn thoáng chút khó hiểu, tự hỏi tại sao Khải Phong lại phải gắng gượng diễn vai một kẻ nguy hiểm như vậy.
Ngay lúc ấy, từ xa, Diệp Tử Đằng tình cờ bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc, đôi mắt xanh trong veo dừng nơi Khải Phong, rồi lướt sang Tiêu Hàn.
Trong lòng Tử Đằng dâng lên một cảm giác khinh miệt rõ rệt, hình ảnh của Khải Phong trong mắt cậu đột nhiên trở nên vô cùng nhỏ bé.
"... Hóa ra kẻ được mệnh danh là đại ca trường cũng chỉ đến thế mà thôi. Bề ngoài tỏ vẻ cứng rắn khó gần, nhưng bên trong lại nhu nhược đến đáng thương." Cậu chẳng buồn bận tâm nữa, liền quay đầu đi.
Song, đâu đó trong thâm tâm Tử Đằng lại dấy lên một cảm giác khó chịu lạ thường, tựa hồ một thứ vốn thuộc về cậu đã bị đoạt mất.