Xuyên Thành Đầu Gấu Trường Học, Tôi Bị Vai Chính Thụ Đeo Bám!

Chương 8: Tô Khải Phong

Không chỉ Khải Phong và hệ thống Tiểu Tinh bị sốc, ngay cả Lý Tiêu Hàn cũng thoáng ngỡ ngàng trước lời nói của Diệp Tử Đằng.

Anh cau mày, vẻ mặt hiện rõ sự khó hiểu. "Cậu đang nói gì vậy? Tôi đã tận mắt thấy tên này hất cậu ra ngoài mưa đấy."

"Đúng đúng! Tử Đằng là nạn nhân của bạo lực học đường!" Khải Phong thầm hò reo trong lòng, muốn được tiếp tục vai diễn một cách suôn sẻ.

Nào ngờ Tử Đằng vẫn bình thản lắc đầu, đôi mắt đầy sự kiên định. "Có lẽ anh nhìn nhầm rồi. Tôi cảm thấy không khỏe trong người, nên mất thăng bằng thôi, không liên quan gì đến ai cả."

"Sao cậu cứ liên tục nói dối thế Tử Đằng ơi?!" Khải Phong gần như phát hoảng, không hiểu nổi vì lý do gì mà vai chính thụ lại cố chấp đến vậy.

Tiêu Hàn nhìn Tử Đằng, rồi lại chuyển đôi mắt đầy nghi vấn về phía Khải Phong. Ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của cậu, tựa hồ đang chờ đợi một lời xác nhận từ cậu.

Theo bản năng, Khải Phong mở toan miệng, định chối bỏ mọi lời nói của Tử Đằng và thừa nhận rằng mình thực sự đã bắt nạt cậu ta. Nhưng ngay lập tức, Tiểu Tinh nhanh như chớp xuất hiện, bịt miệng cậu lại trước khi bất kỳ lời nào có thể thoát ra.

"Ký chủ không được làm thế! Một kẻ bắt nạt thực thụ sẽ chẳng bao giờ thành thật đến vậy cả! Dù lý do cho sự cố chấp khó hiểu của Tử Đằng là gì, ngài vẫn không thể quên vai trò của mình!"

Khải Phong bỗng nhiên lĩnh ngộ một đạo lý quan trọng. Nếu không có sự theo sát và nhắc nhở tận tâm của Tiểu Tinh, hẳn cậu đã làm lệch quỹ đạo của câu chuyện từ lâu rồi. Trong lòng cậu không khỏi nảy sinh một cảm giác biết ơn đối với Tiểu Tinh, như người dẫn đường âm thầm mà mạnh mẽ.

"Cứ làm theo chỉ dẫn của tôi. Ngài hãy phủ nhận việc mình bắt nạt Tử Đằng, như chính cậu ta đã nói, sau đó chờ đợi cho đến khi Tử Đằng lên tiếng một lần nữa. Khi ấy, ký chủ chỉ cần giơ nắm đấm lên để hăm dọa, rồi mọi thứ sẽ tự khắc trở về đúng nhịp điệu của cốt truyện."

Khải Phong thầm cảm khái trước sự linh hoạt và nhanh nhạy của Tiểu Tinh, không chần chừ mà làm theo.

Một nụ cười kiêu căng hiện trên môi cậu. "Đúng đấy, tao chẳng làm gì nó cả. Mày cứ thích chuyện bé xé ra to. Sao không lo việc của mình đi?"

Thái độ ương ngạnh và ngạo mạn của Khải Phong đã khơi dậy sự phẫn nộ trong đôi mắt Tiêu Hàn. Ánh mắt anh liền chuyển sang Tử Đằng, rồi từ tốn tiến lại gần. Anh ta ngồi xuống bên cậu, lấy ô che chắn cho thân hình gầy yếu đang ướt đẫm.

Khải Phong như biến thành một bóng hình mờ nhạt, hoàn toàn bị cho "ăn bơ" trong tình cảnh này.

Tiêu Hàn hỏi han Tử Đằng bằng giọng điệu ân cần. "Cậu có lạnh không? Nhà tôi cách đây không xa. Nếu cậu không phiền, có thể đến đó tắm rửa và thay đồ. Ngồi thế này trong mưa rất dễ cảm lạnh."

Giọng nói trầm ấm kia nghe như thể Tiêu Hàn đang bảo bọc Tử Đằng, ngay cả khi chiếc ô nhỏ không đủ che kín cả hai người, khiến một bên vai anh dần ướt sũng dưới cơn mưa nặng hạt.

"ÔI –TRỜI – ƠIII!!!" Tiếng hét nội tâm được đọc theo từng chữ đó thuộc về không ai khác ngoài Khải Phong. Cảnh tượng trước mắt quá đỗi lãng mạn, niềm hân hoan của cậu cũng phần nào vì, cuối cùng, cậu đã thành công đưa câu chuyện trở lại đúng lộ trình.

Hệ thống lại bất ngờ chen ngang suy nghĩ của Khải Phong. "Tôi thật sự không muốn làm hỏng tâm trạng của ngài đâu, nhưng chẳng phải họ chỉ cần quay lại chỗ trú mưa là được à? Sao phải ngồi chịu đựng ngoài trời thế này? Nhìn xem, cái ô còn không đủ to để che hết bờ vai rộng như biển Thái Bình Dương của Lý Tiêu Hàn nữa cơ."

Được (Bị) Tiểu Tinh khai sáng, Khải Phong giờ đây không thể nhìn viễn cảnh chung ô giữa Tiêu Hàn và Tử Đằng một cách bình thường được nữa. Mọi thứ trong mắt cậu bỗng hóa thành một màn kịch kinh phí thấp, khiến cậu chỉ muốn bật cười.

Lúc này, sự chú ý của Tử Đằng vẫn phần nào đặt lên Khải Phong, môi ngập ngừng mở ra như muốn nói gì đó. Thấy vậy, Khải Phong liền chớp lấy thời cơ, bật "công tắc" tức giận và giơ cao nắm đấm đầy đe dọa. "Mày phiền quá! Im đi!"

Không ngoài dự đoán, Tử Đằng lập tức đưa tay lên che đầu, cả người co lại như một phản xạ tự nhiên.

Thấy vậy, Khải Phong khựng lại, nắm đấm trên cao bất giác hạ xuống. Dù chỉ là diễn kịch, phản ứng co rúm đầy sợ hãi của Tử Đằng khiến lòng cậu dấy lên một chút áy náy.

Nhưng cậu chưa kịp làm gì, Lý Tiêu Hàn đã lập tức hành động, che chắn cho Tử Đằng bằng thân hình cao lớn, như một bức tường vững chãi ngăn cách cả hai. Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy quyền vang lên. "Xem ra cậu không có ý định nói chuyện một cách đàng hoàng, vậy nên tôi đành phải dùng biện pháp mạnh hơn."

Vừa dứt lời, Tiêu Hàn lấy một chiếc điện thoại nhỏ từ túi quần, kiểu dáng bình thường, không mấy nổi bật. Tuy nhiên, Khải Phong thừa hiểu rằng, với địa vị của Lý Tiêu Hàn, thiết bị này chắc chắn không đơn giản chỉ là một chiếc điện thoại thông thường — có lẽ giá trị của nó đủ để đem đi bán đấu giá ngon lành.

Khi thấy Tiêu Hàn bắt đầu bấm số, Khải Phong bỗng nôn nao bất an. Cảm giác như số phận của cậu sắp rẽ sang một hướng tồi tệ hơn.

Tiếng hệ thống vang lên, thúc giục. "Ký chủ mau tìm cách rời khỏi đây đi. Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành rồi, ngài đừng nên chọc giận Tiêu Hàn quá đà."

Đương nhiên, chẳng cần hệ thống thông báo, Khải Phong cũng thấy rõ rằng Lý Tiêu Hàn hiện đang tràn đầy bực tức, có thể dùng quyền lực để đem cậu ra băm thành từng mảnh!

Cậu vội vàng sải bước khỏi đó, để lại một lời phàn nàn khẽ khàng vang lên giữa cơn mưa. "Chậc, đúng là một đám phiền toái." Cậu không ngoảnh đầu lại mà chỉ tập trung chạy đi thật nhanh.

Nhưng chưa được bao lâu, từ phía sau vọng đến một tiếng gọi yếu ớt nhưng đầy khẩn thiết của Tử Đằng. "N-Này! Cậu vẫn chưa cho tôi biết tên cậu!"

"Tại sao Tử Đằng vẫn cố chấp muốn biết tên mình cơ chứ?!" Khải Phong không khỏi thắc mắc trong lòng.

Hệ thống bất lực thở dài rồi nhượng bộ. "Ký chủ cứ đáp lại đi, ngộ nhỡ vai chính thụ quyết định bám theo ngài vào hôm sau thì còn phiền toái hơn."

Khải Phong gật đầu đồng ý. Đến khi gần mất hút ở một ngã rẽ, cậu hô to tên mình, giọng vang lên trong màn mưa dày đặc. "Tô Khải Phong!"

Và rồi cậu biến mất khỏi tầm mắt.

Tiêu Hàn nhẹ nhàng dìu Tử Đằng vào chỗ trú mưa. Nhưng bước chân của Tử Đằng có phần lơ đãng, ánh mắt mơ hồ, như thể tâm trí cậu vẫn đang đuổi theo bóng hình kia.

Đôi môi cậu khẽ lẩm bẩm, từng chữ như khắc sâu vào lòng. "Tô Khải Phong..."