Chỉ đến lúc này Khải Phong mới nhận ra, Tử Đằng đã sử dụng cách xưng hô "cậu" – một từ ngữ chỉ dùng khi mối quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi, thân mật hơn. Điều này khiến cậu không khỏi bối rối.
"Lẽ nào ký chủ đã để lại lời nhắn cho cậu ta ở phòng y tế trước khi rời đi?" Hệ thống buột miệng tra hỏi, làm Khải Phong giật mình phủ nhận ngay lập tức.
Cậu hoàn toàn không hề đi ngược lại với nguyên tác và đã cẩn thận để không bị phát hiện trong lúc giúp Tử Đằng. Thậm chí, cậu còn lịch sự nhờ y tá giữ kín sự việc, dù có lẽ vẻ ngoài bặm trợn của cậu đã biến lời nhờ vả thành một lời đe dọa.
Khải Phong chắc chắn rằng bản thân chưa để lộ dấu vết gì.
Hệ thống chỉ bất lực thở dài, ngầm hiểu rằng có lẽ Khải Phong đã vô tình để lộ gì đó mà chính bản thân cũng không nhận ra.
Chưa kịp tìm cách xoay sở với tình huống hiện tại, một cảnh báo vang lên trong đầu cậu. "Ký chủ! Nam chính công xuất hiện rồi!"
Nghe thế, Khải Phong tự động đưa mắt nhìn về phía xa. Đúng như lời Tiểu Tinh, một bóng hình cao ráo, phong trần nhưng không kém phần điển trai đang đứng đó. Đôi mắt anh ta có chút lãnh đạm, lướt nhìn qua cơn mưa nặng hạt trước khi chậm rãi mở chiếc ô trong tay, chuẩn bị rời khỏi trường.
Khải Phong cảm nhận nguy hiểm cận kề, trong lòng dấy lên hồi chuông báo động. "Tiêu rồi! Mình không thể để Lý Tiêu Hàn đi như vậy được!"
Cậu nhanh chóng hành động, gấp rút tiến lên tóm lấy cổ áo Diệp Tử Đằng, cố ý tỏ ra bực bội, cất giọng gầm gừ. "Tại sao tao phải trả lời mày? Mày nghĩ mình là ai chứ? Đừng có tỏ ra thân thiết với tao!"
Khi hai người đứng gần nhau thế này, Khải Phong mới nhận ra Tử Đằng có dáng vóc khá nhỏ bé. Thân hình cao lớn của Khải Phong khiến sự chênh lệch chiều cao giữa cả hai càng thêm rõ rệt, Tử Đằng thấp hơn cậu gần một cái đầu.
Thái độ cộc cằn ấy rõ ràng khiến Tử Đằng khó chịu, ánh mắt cậu thoáng chút nao núng trước sự hung tợn của Khải Phong. Thế nhưng, cậu vẫn không hề lùi bước, đôi mắt kiên nhẫn nhìn thẳng vào Khải Phong như đang chờ đợi câu trả lời.
Hoặc có lẽ... Tử Đằng đang kiểm tra xem Khải Phong hiện tại có dám làm điều gì quá đáng như trước kia không, hay chỉ đơn thuần là miệng hùm gan sứa, thùng rỗng kêu to.
"Ký chủ! Nam chính công đang nhìn về hướng này, ngài mau làm gì đi!" Hệ thống nhắc nhở khẩn cấp, khiến Khải Phong càng thêm sốt sắng.
Không chần chừ, Khải Phong dùng sức kéo Tử Đằng sang một bên rồi đẩy cậu ra cơn mưa. Thân hình mảnh mai của Tử Đằng ngã mạnh xuống nền đất ẩm ướt, bộ đồng phục trắng chỉnh tề cũng nhanh chóng bị thấm ướt dưới màn mưa lạnh buốt, càng làm quang cảnh trở nên thê lương.
Điều bất ngờ là, dù bị đẩy ngã, Tử Đằng vẫn không phản ứng. Cậu từ từ chống tay ngồi dậy, ánh mắt điềm nhiên, không chút phẫn nộ hay sợ hãi, đối diện với Khải Phong. Mái tóc tối màu bồng bềnh của cậu rũ xuống dưới tác động của những hạt mưa, che đi một phần khuôn mặt, càng làm cho biểu cảm của cậu thêm khó đoán.
Ngay khi Khải Phong còn chưa hiểu nguồn cơn cho thái độ bình tĩnh đó của Tử Đằng, một giọng nói trầm và mạnh mẽ bỗng vang lên từ phía xa. "Này! Dừng tay lại!!!"
Chủ nhân của giọng nói ấy là Lý Tiêu Hàn, người đang hối hả chạy về phía Khải Phong và Tử Đằng.
Càng đến gần, Khải Phong càng cảm thấy lòng mình rối bời. Khi Tiêu Hàn đứng ngay trước mặt, cậu không khỏi choáng ngợp trước nhan sắc như tranh vẽ của đối phương.
Không hổ danh là vai chính công, anh ta toát ra khí chất cao quý mà chẳng cần làm gì nổi bật.
Dù khoác trên mình bộ đồng phục học sinh giản dị, phong thái tiểu thiếu gia vẫn hiện rõ qua từng cử chỉ. Thân hình cân đối, làn da sáng màu sạch sẽ, gương mặt hoàn mỹ với ngũ quan hài hòa. Kiểu tóc hai mái vuốt lên đầy thu hút, đôi mắt thâm sâu mà uy nghiêm, phảng phất vẻ bí ẩn lạnh lùng.
Đặc biệt phải kể đến là chiều cao ấn tượng với đôi chân dài nghiêng ngả. Khải Phong nhận ra mình và anh ta không chênh lệch chiều cao là mấy.
Đối diện với vẻ đẹp như điêu khắc kia, Khải Phong đột nhiên cảm thấy có chút nghi ngờ về giới tính của mình, cậu vô thức né tránh ánh mắt của đối phương.
Tiêu Hàn và Tử Đằng đúng là cặp trời sinh tài sắc vẹn toàn, chẳng bù cho một kẻ có diện mạo "âm vô cực" và còn gánh vác vai phản diện như Khải Phong.
Đứng trước một người có dáng vẻ hung tợn, Tiêu Hàn không hề nao núng như Tử Đằng. Thay vào đó, anh ta trực tiếp thể hiện sự bất mãn với chất giọng lạnh lùng. "Tôi đã chứng kiến toàn bộ. Cậu vừa nắm cổ áo nam sinh kia một cách thô bạo và đẩy cậu ấy ra ngoài mưa. Tốt nhất cậu nên dừng hành vi bạo lực này lại ngay."
Giọng của Tiểu Tinh truyền đến."Đây là cơ hội của ký chủ đấy! Nhập vai đi!"
Không chờ hệ thống nhắc, Khải Phong biết rõ mình cần phải làm gì. Cậu nở một nụ cười đắc chí, cố tình phô trương sự kiêu ngạo. "Nếu tao không dừng thì sao? Mày sẽ làm gì? Định làm anh hùng cứu mỹ nhân chắc."
Trước lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn ấy, đôi mày rậm của Lý Tiêu Hàn nhíu lại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, biểu cảm bất bình càng lộ rõ.
Khải Phong thừa biết rằng đối đầu với thiếu gia nhà giàu quyền lực với khối tài sản kềch xù chẳng khác nào đâm đầu vào lửa, và nếu là bình thường, có lẽ cậu đã không dám mạo hiểm. Song, vì nhiệm vụ, Khải Phong buộc phải diễn trọn vai.
Giữa lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, giọng nói điềm đạm của Diệp Tử Đằng bất ngờ cất lên, phá vỡ thế đối đầu đang đến hồi gay gắt.
"Cậu ta chẳng làm gì tôi cả. Là tôi tự ngã."
"TỬ ĐẰNG???" Khải Phong trong lòng giật thót, suýt nữa thì đánh mất nét mặt côn đồ vốn có. Cậu bị sốc vì nam chính thụ đột nhiên đứng ra phủ nhận cuộc ẩu đả!