“Vừa rồi trời còn chưa sáng hẳn, mọi người liền thức dậy luyện tập, muội có nhìn thoáng qua, bọn họ cứ hai ba canh giờ là có thể thêu một cái, sau này thuần thục thì sẽ có thể nhanh hơn.” Hứa Lệ Nương thấy Tô Lãm Nguyệt hỏi rõ ràng như vậy, trong lòng biết Tô Lãm Nguyệt như vậy là đồng ý thu mua, nàng ấy vội vàng trả lời.
Hai ba canh giờ, dựa theo trình độ cần cù của thôn dân thôn Liệp Hổ, bọn họ một ngày bảo đảm có thể thêu hai ba cái, thôn Liệp Hổ tổng cộng có 15 bà nương khuê nữ, vậy một ngày nàng cũng có thể có thu nhập hai ba mươi tệ, mà thôn dân thôn Liệp Hổ mỗi ngày cũng có thể thu được hai ba cân gạo, ít nhất cũng có thể cam đoan cho bọn họ lấp đầy bụng.
Tuy rằng thu nhập như vậy cũng chỉ có thể thực hiện khi không gấp rút lên đường, nhưng bất kể là đối với nàng hay là đối với thôn dân thôn Liệp Hổ mà nói, ít nhất trước mắt là có thể để cho bọn họ đôi bên cùng có lợi, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Cái khăn tay này ta thu nhận.”
Tô Lãm Nguyệt không chỉ thu nhận khăn tay mà còn trực tiếp tuyên bố hai tin tức:
Thứ nhất là khăn tay đạt yêu cầu sẽ đổi được một cân gạo.
Thứ hai là vải vóc và kim chỉ thêu đều lấy từ chỗ của nàng làm.
Hai tin tức này vừa truyền ra liền khiến tất cả thôn dân thôn Liệp Hổ đều vô cùng vui mừng, đến nỗi còn muốn tung Tô Lãm Nguyệt lên cao.
Tô Lãm Nguyệt để họ tùy ý vui vẻ một lúc, sau đó sắc mặt nàng mới nghiêm túc nói: "Thương đội sẽ thu hàng từ trong tay mọi người, sau đó đổi lương thực cho mọi người, điều này có thể coi là buôn bán và tất nhiên đã là buôn bán thì sẽ có quy tắc của buôn bán, cho nên ta sẽ nói trước những điều xấu nhất có thể xảy ra..."
Ánh mắt Tô Lãm Nguyệt thản nhiên liếc nhìn qua mọi người, mọi người bị nhìn như vậy cũng bất giác thu hồi nụ cười trên mặt, bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.
"Chỉ khi khăn tay được làm ra không có vấn đề gì thì mới có thể được đổi lương thực, nếu không ta sẽ trả lại và những người nào làm lãng phí vải vóc, kim chỉ thì người đó phải chịu trách nhiệm."
"Ta nhắc nhở một câu, một cái khăn tay cần dùng đến số vải vóc và kim chỉ tương đương với một cân gạo, cho nên ai muốn lừa gạt ta thì trước tiên nên nghĩ kỹ số lương thực trong tay mình có đủ để bồi thường hay không."
"Mặt khác, vải vóc dùng để may vá đều đã được tính toán xong hết rồi, nếu có người can đảm dám tham lam số vải này thì ta sẽ không để người đó tiếp tục làm việc với ta nữa, đồng thời sẽ không cho người đó dù chỉ là một chút lương thực."
Tô Lãm Nguyệt biết, khi nàng nói như vậy ít nhiều cũng sẽ gây tổn thương người khác, nhưng hiện tại nói rõ ràng mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu trong tình huống thật sự xảy ra chuyện như thế sau này.
"Sẽ không cho dù chỉ là một chút lương thực", những lời này đủ để khiến toàn bộ thôn Liệp Hổ hoảng sợ, khiến họ không dám ôm tâm lý gặp may nào.
Bởi vì họ biết rõ chỉ cần loạn thế còn chưa ổn định, chỉ cần họ còn chưa có ruộng đất thuộc về mình thì họ sẽ luôn thiếu lương thực trong tay.
Tựa như bây giờ, nếu Tô Lãm Nguyệt không muốn đổi lương thực cho họ vậy thì họ thật sự chỉ có thể chờ chết.
Có thể sống thì đương nhiên sẽ không có ai muốn chết cả.
"Lãm Nguyệt ngươi yên tâm, ta sẽ tự mình quan sát họ." Trưởng thôn Trương cam đoan nói.
Những người khác cũng tranh nhau cam đoan: "Tô cô nương yên tâm, ngươi là đại ân nhân của chúng ta, chúng ta báo đáp ngươi còn không kịp, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc này."
"Đúng vậy, chắc chắn sẽ không."
Tô Lãm Nguyệt nghe vậy nở nụ cười: "Tuy thời gian ta gia nhập thôn Liệp Hổ còn ngắn nhưng trên đoạn đường này cách mọi người giúp đỡ lẫn nhau, nương tựa gắn bó với nhau, ta đều thấy được cả, vậy nên ta rất tin tưởng thái độ làm người của mọi người."
Vừa dứt lời, không khí toàn bộ miếu hoang đã hòa hoãn xuống, có vài người cảm tính còn không nhịn được đỏ bừng mắt, ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn Tô Lãm Nguyệt.
Tô Lãm Nguyệt nhìn thoáng qua bọn họ, nàng không nói những lời dư thừa thêm nữa mà xoay người đi lấy gùi rồi lục tìm một lúc, sau đó lấy ra kim chỉ và vải vóc mua từ siêu thị ra đưa cho Hứa Lệ Nương, để nàng ấy kêu gọi các bà nương khuê nữ thôn Liệp Hổ có thể bắt đầu làm khăn tay.
Lúc giao dịch, tất nhiên Tô Lãm Nguyệt vẫn sẽ kiểm tra từng cái một nhưng lúc thêu thùa này nàng không thể nào quan hết hết toàn bộ quá trình, cho nên nàng dự định giao việc này cho Hứa Lệ Nương.
Ngoài ra, nàng còn nói qua với vợ trưởng thôn: "Đại nương, lại làm phiền ngươi rồi."