Nàng có thể làm giả một cái ký hiệu, nói dối là người nhà của nàng để lại cho nàng, sau đó yêu cầu “người nhà” của nàng gửi lương thực cho nàng, thậm chí những hàng hóa khác có thể thực hiện giao dịch.
Mọi người trong thôn Liệp Hổ nghe vậy đều sửng sốt, dường như không tin vào lỗ tai của mình.
“Lãm, Lãm Nguyệt, ngươi nói có lương thực sao?” Trưởng thôn Trương không quá xác định hỏi.
Tô Lãm Nguyệt gật đầu: “Nhưng mà lương thực không phải cho không.”
“Cái này đương nhiên, bọn ta mua, bọn ta sẽ trả tiền.” Trưởng thôn Trương vội vàng nói.
“Tô cô nương, bọn ta có tiền, bọn ta có thể trả tiền.” Những người khác cũng vội vàng lên tiếng.
“Tiền thì có thể, nhưng chỉ có vàng và bạc mới được chấp nhận.” Tô Lãm Nguyệt trả lời.
Lúc xuyên không tới đây chưa bao lâu, nàng đã dùng máy quét giá quét năm mươi phiếu bạc cướp được của A Hành, kết quả trực tiếp bị siêu thị phán là một tờ giấy vụn, điều này suy ra siêu thị cũng không thu lấy tiền tệ của triều đại này, bao gồm bao gồm cả phiếu bạc và đồng bạc.
Hai thứ này có sự khác biệt duy nhất chắc là đồng tiền là kim loại chế thành, có thể bán theo tiền nhỏ, nhưng với tính cách của siêu thị Chu Bái Bì, đoán chừng tiền nhỏ muốn lấy xu làm đơn vị đo lường, cho nên gần như có thể xem nhẹ không tính đến.
Vậy thì còn lại vàng và bạc, hai thứ này dù cho đến mạt thế vẫn rất đáng giá, cho nên siêu thị chắc hẳn sẽ thu, nhưng siêu thị sẽ trả cái giá như thế nào nàng cũng không biết, bởi vì trong tay nàng không có vàng bạc có thể thử.
Trước khi thôn Liệp Hổ chạy nạn so với những thông khác đã được coi như là thôn giàu có, nhưng mà giàu hơn nữa cũng chỉ là dân chúng bình thường, tiền trên người cũng cơ bản là tiền đồng.
Bạc tuy cũng có nhưng không phải nhà nào cũng có, mà nếu có đi nữa thì số lượng cũng không nhiều.
Những người không có bạc trên người nhất thời không biết phải làm thế nào.
Mà lúc này Tô Lãm Nguyệt lại nói: “Không có bạc, có thể lấy đồ vật đổi, giống như chiếc khăn tay của Lệ Nương, có thể đổi hai cân gạo.”
“Đương nhiên, ngoại trù lương thực còn có thể đổi cái khác, nhà ta có một thương đội, bọn họ kinh doanh các loại hàng hóa.”
Mọi người vội vàng lắc đầu: “Chúng ta chỉ cần lương thực.”
Nhưng mà vấn đề bây giờ là…
“Nhưng mà ngoại trừ Lệ Nương, chúng ta không còn ai biết thêu thùa.”
Thôn Liệp Hổ kiếm sống bằng nghề săn bắt, bất kể nam nhân hay nữ nhân trong thôn đều là những thợ săn giỏi.
Mà so với nam nhân thì các cô nương trong thôn nhiều nhất cũng chỉ biết khâu vá, ví dụ như khâu vá bổ sung, hoặc là làm một ít quần áo cùng giày dép kiểu dáng cơ bản, việc phức tạp như thêu thùa hay là những đồ vật văn nhã gì đó, những người thô lỗ như bọn họ làm sao biết được
Về phần khả năng của Lệ Nương là do cha nàng ấy là một tú tài, từng dạy học trong trấn, ông ấy thấy những cô nương có chút kiến thức trong trấn đều biết thêu thùa nên đã bảo Lệ Nương cũng học theo.
Tô Lãm Nguyệt nhíu mày, nếu chỉ có Hứa Lệ Nương biết thêu thùa, chuyện này thật khó giải quyết.
“Lệ Nương, nếu như muốn học thêu thùa thì phải mất bao lâu mới có thể học được?” Tô Lãm Nguyệt hỏi.
“Cái này khó hơn một chút, nhanh thì hai ba ngày là có thể học được, chậm thì có lẽ phải bốn năm ngày.” Hứa Lệ Nương trả lời.
Tô Lãm Nguyệt khẽ nhíu mày.
Mấy hộ gia đình ở thôn Liệp Hổ hiện giờ tuy rằng lương thực trong tay của bọn họ có thể chống đỡ được vài ngày, nhưng đó là dựa trên việc bọn họ ăn hai ngày một bữa, hơn nữa họ còn ăn cháo loãng như nước lã, cho nên đừng nói bốn năm ngày, nếu cứ tiếp tục dày vò thế này thêm hai ba ngày như vậy, trẻ con trong thôn Liệp Hổ có thể sẽ bị bệnh, hoặc là đến cả người lớn cũng không thể chống đỡ nổi.
“Có cách đơn giản hơn, chỉ cần biết thêu thùa một chút, luyện tập thêm vài lần là có thể thêu được rồi, nhưng mà không biết Lãm Nguyệt tỷ tỷ có nhận đồ thêu có hoa văn đơn giản hay không.” Thấy Tô Lãm Nguyệt cau mày, Hứa Lệ Nương vội nói.
Chắc chắn sẽ nhận rồi, chỉ là nếu hoa văn càng đơn giản, thì giá ở siêu thị bên kia đưa ra phỏng chừng sẽ không cao.
Nhưng mà trước mắt thì cũng không còn cách nào khác.
Tô Lãm Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, hỏi: “Lệ Nương, ta có thể mời muội dạy mọi người thêu thùa được không? Ta trả thêm thù lao năm cân gạo cho muội.”
Năm cân gạo! Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hứa Lệ Nương cũng giật mình một phen: “Lãm Nguyệt tỷ tỷ, không! Không cần trả muội thù lao, muội có thể dạy mọi người.””
Tô Lãm Nguyệt ngược lại càng kiên quyết: “Phải đưa cho muội.”