Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 42:

Tô Lãm Nguyệt nở nụ cười tươi rói: "Vậy sau này ngươi thêu cái này, một cái khăn tay, ta đổi hai cân gạo cho ngươi."

Nàng lại nhìn sang những người khác trong thôn Liệp Hổ, nói: "Những người khác cũng như vậy, chỉ cần ai thêu được loại khăn tay này, ta đều đổi cho hai cân gạo."

Nhất thời, toàn bộ ngôi miếu đổ nát đều ồn ào náo động hẳn lên.

“Lãm Nguyệt!” Trưởng thôn Trương vội vàng tiến lên: “Ngươi đừng làm chuyện ngớ ngẩn, ta biết ngươi tốt bụng, muốn làm chuyện tốt, nhưng chỉ Lệ Nương cũng thì thôi đi, nhưng đối với những người khác cũng như vậy, ngươi có bao nhiêu lương thực có thể cho họ chứ.”

Dựa theo sự hiểu biết trưởng thôn Trương, ban đầu trên tay Tô Lãm Nguyệt có khoảng hơn ba mươi cân lương thực, dựa vào mức sử dụng trong khoảng thời gian này của nàng, bây giờ trên tay nàng chắc hẳn còn được khoảng mười lăm cân lương thực.

Mười lăm cân, đưa cho Lệ Nương hai cân, vậy thì cũng chỉ còn lại mười ba cân.

Một cái khăn tay bằng hai cân lương thực, những thứ còn lại đáng giá bao nhiêu? Hơn nữa chiếc khăn tay thì có ăn được không?

Tô Lãm Nguyệt đã có một kế hoạch từ lâu, ngay khi vừa rồi nàng nhìn thấy ký hiệu giống như hồ lô trên cây cột kia, nàng đã nghĩ kỹ rồi.

“Ta đã liên lạc được với người nhà của ta.”

“Người nhà của ngươi?” Trưởng thôn Trương khó hiểu.

Ở trong ấn tượng của thôn dân Liệp Hổ, Tô Lãm Nguyệt biết y thuật, biết cách phán đoán các trận lở đất, có thể nói là đa tài đa nghệ, hơn nữa thân thủ còn tốt như vậy, quan trọng là nàng có thể ăn được loại gạo tốt chỉ có quý tộc mới có thể ăn, xem ra thân phận của nàng không đơn giản, nói không chừng nàng còn là nữ nhi nhà tướng.

“Phải, đây là ký hiệu bọn họ để lại cho ta, bọn họ cũng ở gần đây.” Tô Lãm Nguyệt chỉ vào ký hiệu kỳ lạ mà nàng và Tiêu Hành đã khắc trên cây cột.

Thôn dân Liệp Hổ đều nhìn ký hiệu trên cây cột, rất phức tạp, đặc biệt là những nét bên dưới hình ánh trăng, trông vô cùng khó hiểu.

Tiêu Hành ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn ký hiệu mà hắn và Tô Lãm Nguyệt cùng nhau hoàn thành, sau đó nghiêng đầu khó hiểu nhìn Tô Lãm Nguyệt, đó không phải là hình vẽ mà hắn và Nguyệt Nguyệt cùng nhau vẽ ra hay sao? Làm sao sẽ trở thành ký hiệu của người nhà Nguyệt Nguyệt để lại rồi?

Mặc dù Tiêu Hành không hiểu, nhưng Nguyệt Nguyệt nói gì cũng đều đúng cả.

“Vậy Lãm Nguyệt… ngươi muốn đi tìm người nhà của ngươi sao?” Trưởng thôn Trương hỏi xong cũng cảm thấy câu hỏi này của mình thật ngu ngốc.

Thân phận của Lãm Nguyệt vừa thấy thì đã biết không đơn giản, nếu không phải gặp chuyện ngoài ý muốn gì đó bị tách ra khỏi người nhà, cũng sẽ không gặp phải bọn họ, bây giờ nếu Lãm Nguyệt liên lạc với người nhà, tất nhiên phải đi tìm người nhà, sẽ không tiếp tục đi cùng với bọn họ nữa.

Những người khác trong thôn Liệp Hổ cũng ý thức được việc Tô Lãm Nguyệt sắp rời đi, rất muốn giữ nàng lại, nhưng bây giờ tự bảo vệ bản thân bọn họ còn không làm được thì làm sao có thể giữ được Tô cô nương.

Mọi người im lặng không nói, mà lúc này Tô Lãm Nguyệt lại lắc đầu: “Bọn họ còn có chuyện cần phải xử lý, ta đi theo cũng không tiện.”

Vậy sẽ không đi nữa? Tất cả người trong thôn Liệp Hổ, bao gồm cả trưởng thôn Trương thôn đều sáng mắt lên.

Tựa hồ không biết bắt đầu từ khi nào, Tô Lãm Nguyệt đã dần dần trở thành trụ cột của thôn dân Liệp Hổ, giống như có nàng ở đây, dù thôn Liệp Hổ có khó khăn đến đâu, thì vẫn còn một tia sức sống.

Tô Lãm Nguyệt nhìn bọn họ, thả ra một quả bom nặng ký: “Mặc dù ta sẽ không tìm đến gặp bọn họ, nhưng ta có thể yêu cầu bọn họ mang lương thực đến cho ta.”

Tô Lãm Nguyệt thực sự đã nghĩ về nó từ lâu, nếu nàng muốn kiếm tiền, nàng phải chuyển một số lượng lớn hàng hóa trong siêu thị ra để giao dịch.

Nhưng mà đi cùng với thôn Liệp Hổ một đường, dường như tất cả mọi người đều biết trong gùi của nàng có cái gì…

Ba mươi đến bốn mươi cân gạo, còn có mấy bộ quần áo, bình giữ ấm, bát đũa và những thứ lặt vặt khác, những thứ này có thể nói là đã chất đầy giỏ sau của nàng.

Cho nên nếu nàng muốn lấy những đồ vật khác từ trong gùi ra để giao dịch, chắc chắn sẽ không thực hiện được.

Vậy phải tìm cách khác, phương pháp này là dịch vụ giao hàng của siêu thị, giao hàng tận nơi miễn phí nếu sản phẩm trên 88 tệ và trọng lượng của sản phẩm dưới 20kg, phí vận chuyển là 6 tệ nếu ít hơn 88 tệ, tiêu phí thấp hơn 300 tệ và trọng lượng trên 20kg, phí vận chuyển tính thêm 1 tệ trên 1 kg.

Điều bây giờ nàng cần chính làm chính là để chuyển phát nhanh được xảy ra một cách hợp lý nhất có thể, đúng lúc ký hiệu trên cây cột không biết do ai để lại vừa rồi đã cho nàng ý tưởng.