Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 32:

Tiểu nãi bao mở mắt ra, còn chưa kịp nói cái gì, thì nhìn thấy A Hành lắc lắc cánh tay Tô Lãm Nguyệt tiếp tục làm nũng : “Nguyệt Nguyệt, nàng chịu để ý tới ta là được rồi, lúc nãy nàng không để ý tới ta, ta rất sợ.”

Mà tỷ tỷ hắn thì sao, nàng nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu tên bại hoại A Hành, còn nói rất dịu dàng: “A Hành của chúng ta không sợ không sợ nhé.”

Đã nói là ghét bỏ, đã nói là rất phiền đâu rồi?

Tiểu nãi bao, Tiểu nãi bao cảm thấy trời cũng muốn sập xuống rồi.

“Tỷ tỷ.” Tiểu nãi bao tuổi còn nhỏ đã cảm nhận được thế giới hiểm ác, không nhịn được mà chạy lạch bạch đến chỗ Tô Lãm Nguyệt, muốn tìm kiếm chút an ủi từ Tô Lãm Nguyệt.

Thế nhưng vì chạy quá nhanh, dùng quá nhiều sức, bẹp một tiếng trực tiếp đâm sầm vào chân Tô Lãm Nguyệt ngã phịch xuống đất.

Tô Lãm Nguyệt chỉ cảm giác chân của mình bị thứ gì đó xông tới, nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tiểu nãi bao ngồi trên mặt đất vẻ mặt ngơ ngác mù mờ như đang tự hỏi “Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì”.

Tô Lãm Nguyệt vội vàng bế cậu bé lên, tay áo của nàng liền thoát khỏi tay Tiêu Hành.

“Ngã có đau không?” Tô Lãm Nguyệt ôm Tiểu nãi bao hỏi.

“Tỷ tỷ…” Thực sự cũng có hơi đau, nhưng Tiểu nãi bao không muốn làm tỷ tỷ lo lắng, hơn nữa hắn là nam tử hán, nam tử hán không nên sợ đau: "Đệ…”

Cảm giác được vuốt ve dịu dàng trên đầu đột nhiên không còn nữa, Tiêu Hành cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, Nguyệt Nguyệt hắn đang nắm tay đâu rồi? Làm sao nói không thấy là không thấy nữa vậy.

Hắn ngước mắt lên nhìn Tiểu nãi bao được Tô Lãm Nguyệt bế trong ngực an ủi, tên làm nũng Tiêu Hành lại bĩu môi, hắn không vui một chút nào.

Hắn lại đưa tay vân vê tay áo Tô Lãm Nguyệt đung đưa lần nữa, chỉ vào một vết thương đã dần khép miệng trên mu bàn tay của mình,vừa lên tiếng đang muốn làm nũng: “Nguyệt Nguyệt, ta…” Đau.

Một chữ cuối cùng chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tiểu nãi bao, nam tử hán không sợ đau, đã nhanh miệng nói trước: “Ta đau quá, tỷ tỷ.”

Đúng vậy, hắn cũng không phải không thể đau.

Tiêu Hành: “!”

Tiểu nãi bao: Nhe răng.

Tô Lãm Nguyệt hồi phục lại trạng thái bình thường, mọi người cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi thả lỏng, không ít người hai chân nhũn ra ngã ngồi xuống đất.

Thế nhưng cũng không có thời gian để bọn họ ở lại đây sợ hãi.

“Nơi này không thể ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.” Tô Lãm Nguyệt nói với mọi người, những quan binh này chậm chạp chưa trở lại, nhất định sẽ có người tới tìm bọn họ.

Sau lần này, mọi người đều tin tưởng và nghe theo lời nói của nàng một trăm phần trăm, Tô cô nương nói sau nửa canh giờ sẽ có sạt lở thì sạt lở thật sự tới, Tô cô nương nói có người của quân doanh thì thật sự có người của quân doanh, Tô cô nương còn biết y thuật, thân thủ còn rất lợi hại, Tô cô nương giống như thần tiên vậy.

“Đi thôi, đi thôi.” Trưởng thôn Trương vội vàng hô hoán mọi người, bảo mọi người dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Tô Lãm Nguyệt chỉ về một hướng bảo trưởng thôn Trương dẫn theo thôn dân Liệp Hổ đi đến đó trước, còn nàng thì ở lại đây dọn sạch dấu vết.

Bọn họ đi khoảng hai canh giờ, Tô Lãm Nguyệt mới bảo mọi người dừng lại, để mọi người được nghỉ ngơi, còn nàng thì không thể như vậy.

Trận chiến vừa rồi đã khiến không ít thôn dân Liệp Hổ đều bị thương, nàng phải xử lý vết thương cho bọn họ.

Cũng may không có người bị thương nặng, cho nên xử lý cũng không tốn sức, nhưng gặp phải cảnh ngộ này, số thuốc còn sót lại trong tay nàng lại càng ít hơn.

Đây cũng không phải tình trạng tồi tệ nhất.

“Ở huyện Vĩnh Tiêu có thể cũng sẽ có người đứng gác ở cổng thành trưng binh.”

Tô Lãm Nguyệt vừa nói lời này, sắc mặt của mọi người thôn Liệp Hổ đều trắng bệch.

Bọn họ chỉ chờ đi huyện Vĩnh Tiêu mua thêm chút lương thực, nhưng bây giờ nếu như có quan binh trưng binh ở huyện Vĩnh Tiêu, bọn họ chỉ có thể tránh đi.

Mà ngoại trừ huyện Vĩnh Tiêu, bọn họ cũng không biết huyện thành kế tiếp ở đâu, khi nào có thể đến, lương thực tích trữ trong tay bọn họ đã không còn nhiều lắm, chưa chắc có thể chống đỡ đến huyện thành tiếp theo.

Tô Lãm Nguyệt biết những điều này, mà nàng ôm siêu thị to như vậy, có vô số lương thực nhưng mà không thể nào lấy ra được.

“Ta và A Hành đi qua đó trước xem sao, các ngươi ở đây chờ bọn ta trở về, nhiều nhất hai ngày, bọn ta sẽ trở về.” Tô Lãm Nguyệt nói.

“Tỷ tỷ, ta muốn đi cùng với tỷ tỷ.” Trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ Tiểu nãi bao vẫn còn rất bất an, không muốn tách ra với Tô Lãm Nguyệt.

Tô Lãm Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể mang cậu bé theo.