“Nguyệt Nguyệt, sao nàng không để ý tới ta?” Tiêu Hành cảm thấy rất ấm ức, hắn đi tới phía trước, nắm lấy tay áo Tô Lãm Nguyệt khẽ đung đưa.
Người trong thôn Liệp Hổ lo lắng hắn bị thương, muốn ngăn cản hắn, nhưng bọn họ mới tiến lên một bước, ánh mắt Tiêu Hành nhẹ nhàng quét tới...
Thôn dân Liệp Hổ: “...”
Hai người làm gì cũng đáng sợ như vậy.
Tiêu Hành thu hồi ánh mắt, đợi thêm một hồi nữa, thấy Tô Lãm Nguyệt vẫn không để ý tới hắn, hắn càng khó chịu hơn.
“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, nàng để ý tới ta một chút được không?” Hắn tựa đầu vào trên vai Tô Lãm Nguyệt, khẽ cọ vào vai nàng.
Thân hình cao lớn như vậy mà cúi xuống cố dựa vào nàng, làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót.
Tô Lãm Nguyệt thực ra cũng không có mất đi thần trí, chỉ là mùi máu tươi nồng đậm kia không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của nàng, làm cho nàng bất giác nhớ tới cảnh tượng đêm đó cả nhà nàng bị cương thi diệt môn gϊếŧ sạch…
Ngày đó nàng học thêm về nhà, đập vào mặt nàng chính là mùi máu tanh khắp phòng.
Sau đó, nàng gϊếŧ tất cả cương thi xông vào nhà nàng, cũng là từ đó về sau, nàng chỉ cần ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, tinh thần sẽ trở nên vô cùng thô bạo, thời điểm nghiêm trọng quả thật địch ta không phân biệt được, gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật.
Lúc này trong mắt người khác, nàng chính là một sát nhân điên cuồng.
Cũng bởi vì như vậy, lúc nàng gϊếŧ người thì càng thích dùng súng ống một phát nổ đầu hơn, mùi máu tươi nhờ vậy sẽ giảm đi bớt, ví dụ như đội ngũ trăm người cướp bóc gặp phải lần trước, nhưng lần này bởi vì có thôn dân thôn Liệp Hổ ở đây, hơn nữa đạn dược trong không gian tùy thân quả thật không còn bao nhiêu, cho nên nàng chỉ có thể dùng đao.
Chỉ là khi dùng đao, nàng lại giữ lại thói quen gϊếŧ tang thi kiếp trước là chém đứt đầu chúng, thế cho nên lúc này gϊếŧ người xong, mùi máu tươi gần như đã tràn ngập trong toàn bộ khoang mũi của nàng, làm cho nàng mơ hồ phát cuồng, nhưng nàng cũng đang cố gắng khắc chế.
Lúc này, nàng chỉ muốn yên lặng một mình để bình tĩnh trở lại, nhưng mà bên tai lại có một tên làm nũng cứ gọi nàng hết lần này đến lần khác, dường như nếu nàng không trả lời thì sẽ không ngừng làm phiền nàng vậy.
Thật ồn ào.
“Ngươi rất ồn.” Tô Lãm Nguyệt mở miệng, giọng nói có chút trầm khàn.
Đôi mắt Tiêu Hành sáng ngời, trong mắt tràn đầy vui mừng: “Nguyệt Nguyệt, cuối cùng nàng cũng chú ý đến ta rồi?”
Tô Lãm Nguyệt nhìn hắn, trong nháy mắt, nàng như nhìn thấy những vì sao trên bầu trời đêm đó trong ánh mắt Tiêu Hành.
“Ngươi ồn như vậy, ta muốn không để ý cũng không được.” Nàng nói.
Tiêu Hành cũng không ngại Tô Lãm Nguyệt chê hắn ồn, hắn nắm lấy ống tay áo của Tô Lãm Nguyệt đung đưa, ngọt ngào cười với nàng: “Nguyệt Nguyệt, nàng chịu để ý tới ta là được rồi, lúc nãy nàng không để ý tới ta, ta rất sợ.”
Trạng thái của Tô Lãm Nguyệt vẫn chưa khá hơn, nàng chỉ muốn yên tĩnh, không muốn nghe thấy âm thanh nào cũng không muốn nói chuyện với ai, nhưng nhìn Tiêu Hành, nhìn thấy hắn đang bày ra vẻ mặt làm nũng tủi thân nhìn nàng, giống như nàng không dỗ hắn, hắn sẽ khóc vậy.
“Nguyệt Nguyệt, ta sợ.”
Tô Lãm Nguyệt thở dài một hơi, khó khăn giơ tay chạm vào đỉnh đầu của Tiêu Hành, sau đó xoa nhẹ: “A Hành của chúng ta không sợ không sợ nhé.”
Tiểu nãi bao nghe được âm thanh đánh nhau dừng lại, rồi lại nhớ tới dặn dò của Tô Lãm Nguyệt, không dám tùy tiện mở mắt, nhưng đợi một hồi lâu, hắn không nghe thấy âm thanh nào khác, chỉ nghe được cái tên bại hoại A Hành lại gọi tỷ tỷ hắn “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt”, gọi thật nhiều lần, còn nhõng nhẽo, rất ồn ào phiền phức.
Lỗ tai của tỷ tỷ chắc chắn bị tên bại hoại A Hành này làm ồn ào khó chịu, Tiểu nãi bao rất lo lắng cho tỷ tỷ.
Hắn lại đợi một lúc, cuối cùng cũng nghe được giọng nói của Tô Lãm Nguyệt.
“Ngươi rất ồn.”
Quả nhiên tỷ tỷ cũng ghét bỏ tên bại hoại A Hành này ồn ào, Tiểu nãi bao không nhịn được liền nghĩ, tên bại hoại A Hành này bị tỷ tỷ của hắn ghét bỏ như vậy, chắc chắn hắn cũng sẽ biết điều mà cách xa tỷ tỷ một chút chăng?
“Nguyệt Nguyệt, cuối cùng nàng cũng chú ý đến ta rồi?” Giọng nói của A Hành lại lần nữa truyền đến.
Tiểu nãi bao: “…”
Hắn không nhịn được liền mở mắt ra, hắn quyết định phải nói lý lẽ với tên bại hoại A Hành này một chút, để hắn là một nam nhân thì tự đi một mình đi, đừng có suốt ngày bám dính lấy tỷ tỷ của hắn.
“Ngươi ồn như vậy, ta muốn không để ý cũng không được.” Nghe thấy chưa, đến tỷ tỷ hắn cũng cảm thấy khó chịu.