Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 29:

Liên tiếp hai ngày trời đẹp nắng trong, mặc dù có nóng một chút nhưng mắt thấy cách huyện Vĩnh Tiêu càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc đã có thể mua được lương thực, mọi người cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa.

Đang lúc mọi người còn nói cười cười, bước chân Tô Lãm Nguyệt đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Nguyệt Nguyệt?” Nàng dừng lại, Tiêu Hành cũng dừng lại theo.

“Có người.” Tô Lãm Nguyệt nói.

Những người khác nghe vậy cũng dừng lại theo, có người sao? Tại sao bọn họ không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì?

Tô Lãm Nguyệt ngồi xổm xuống, nghiêng tai áp sát trên đất: “Người tới không ít, hơn nữa tiếng bước chân chỉnh tề, không phải lưu dân bình thường, rất có thể là người của quân doanh.”

Nếu như là người trong doanh trại, vậy thì không xong rồi.

Loạn thế này không chỉ có nạn đói, mà còn là chiến loạn không ngừng, mà người trong quân doanh xuất hiện thường đồng nghĩa với việc trưng binh, kêu gọi nhập ngũ.

“Vậy, vậy phải làm sao đây?”

Có chuyện sạt lở đất cùng việc xử lý đám nạn dân trước đi, hiện tại không ai dám nghi ngờ đến lời nói của Tô Lãm Nguyệt.

“Trước tiên tránh khỏi đội nhân mã này rồi nói sau.” Tô Lãm Nguyệt nói.

Chẳng qua là bọn họ cũng nghe ra những lời này của Tô Lãm Nguyệt, đội nhân mã này, nói cách khác có thể còn có đội nhân mã khác.

Bọn họ có thể tránh được đội nhân mã này, vậy có thể tránh thoát tất cả đội ngũ sao?

Chỉ là hiện tại căn bản không có thời gian để cho bọn họ suy nghĩ, Tô Lãm Nguyệt vừa dứt lời, trưởng thôn Trương vội vàng để cho mọi người lẻn vào trong rừng núi, định đi đường vòng đến huyện Vĩnh Tiêu, nhưng mà bất kể người dân thôn Liệp Hổ có bao nhiêu cẩn thận, tình huống xấu nhất vẫn xảy ra.

Không chỉ trên đường lớn có quan binh, sau khi bọn họ lẻn vào núi rừng không lâu lại gặp quan binh, hơn nữa không chỉ có một đội người, mà dường như là người từ hai phương hướng trực tiếp bao bọc lại.

Lần này, trốn không thoát.

“Ta biết ngay sẽ có người lẻn vào núi rừng đi đường vòng mà, quả nhiên để cho ta bắt được.” Quan binh cầm đầu đảo mắt nhìn qua thôn dân Liệp Hổ một vòng, ánh mắt chợt lạnh lẽo.

“Hoàng thượng có chỉ, phàm là nam tử trên mười tuổi, tất cả đều phải gia nhập quân ngũ, hơn nữa cần khắc chữ ở trên mặt, thể hiện quyết tâm tất thắng.”

Mười tuổi? Đó không phải là một đứa trẻ sao? Đây đâu phải là chiêu binh, rõ ràng là chiêu mộ người đi làm một cái bia sống thì đúng hơn.

Hơn nữa từ xưa đến nay, bình thường chỉ khắc chữ trên mặt tội phạm, nhất là tội phạm cần lưu đày chính là vì phòng ngừa bọn họ trên đường lưu đày sẽ chạy trốn.

Hiện tại rõ ràng là đang chiêu binh nhưng lại muốn khắc chữ trên mặt binh lính.

Như vậy, binh lính chẳng phải không có gì khác biệt với tội phạm sao.

Quan binh không có ý tốt nhìn vào Tiêu Hành có tướng mạo xuất chúng nhất trong số nam tử: “Bắt đầu từ ngươi.”

Nói xong, liền có hai quan binh tiến lên muốn bắt Tiêu Hành.

Đao của Tiêu Hành cũng lộ ra vào lúc này.

Quan binh sau khi nhìn thấy chẳng những không sợ hãi, còn nở nụ cười xấu xa: “Kẻ dám phản kháng, liên luỵ cửu tộc! Nếu ngươi không muốn người người quan tâm bởi vì ngươi mà chết, tốt nhất chớ hành động thiếu suy nghĩ.”

Tay cầm đao của Tiêu Hành dừng lại một chút, gã quan binh bày ra vẻ mặt không ngoài dự đoán, sau đó định đoạt đi đao của Tiêu Hành.

Cùng lúc đó, bọn chúng liếc mắt nhìn Tô Lãm Nguyệt ở bên cạnh, tiểu nương cô này bộ dạng thật xinh đẹp, dáng người cũng rất tuyệt, đến lúc đó cũng cùng mang đến quân doanh, chờ sau khi trưởng quan của họ hưởng dụng xong sẽ đến lượt bọn họ.

Không chỉ có nàng, vừa rồi bọn chúng đã xem qua, thôn này có rất nhiều tiểu cô nương dáng dấp đều không tệ, đến lúc đó cũng dẫn đi.

Có thể phục vụ cho quân đội bọn họ cũng coi như là một loại vinh dự đến nở này nở mặt.

Ánh mắt của các quan binh làm cho nữ quyến của thôn Liệp Hổ bất giác đâm ra sợ hãi.

Tô Lãm Nguyệt đột nhiên lên tiếng: “A Hành, gϊếŧ bọn chúng.”

Cùng lúc đó, nàng bảo Tiểu nãi bao nhắm mắt lại, nàng ôm Tiểu nãi bao trong lòng, tay nắm lấy trường đao liền xông ra ngoài.

Tô Lãm Nguyệt vừa lên tiếng, thanh đao trong tay Tiêu Hành liền chém ra ngoài.

Trong phút chốc, hai quan binh vừa rồi không có ý tốt với Tiêu Hành đã bị chém đứt cổ, máu tươi bắn tung tóe.

Hai người trợn to mắt, vừa giơ tay lên muốn che cổ mình, nhưng đã thẳng thừng ngã sập xuống.

Mà trường đao trong tay Tô Lãm Nguyệt cũng không phải thứ ăn chay.

Từ sau khi đổi lương thực, trong tay nàng cũng dư thừa rất nhiều, hai ngày nay thỉnh thoảng sẽ mua chút thịt ăn hoặc trứng luộc nước trà bổ sung một chút dinh dưỡng.