Tô cô nương này thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối, lại còn có thể gϊếŧ người? Hơn nữa động tác này cũng có phần quá gọn gàng, bọn họ gϊếŧ gà cũng không có gọn gàng như vậy.
Chỉ là một đao này của Tô Lãm Nguyệt có thể vô cùng có sức uy hϊếp, đám nạn dân vốn còn đang vây quanh đồng loạt dừng lại, trong mắt đầy sợ hãi nhìn nàng, không dám tiến lên nữa.
“Thôn trưởng, đi thôi.” Tô Lãm Nguyệt lên tiếng nói.
Mặc dù số lượng người trong thôn Liệp Hổ không ít, nhưng đám nạn dân này đang ở trong tuyệt vọng.
Người ở lúc tuyệt vọng thường sẽ bộc phát sức lực cường đại, lúc này nếu như để để cho đám nạn dân này sinh ra một chút ảo giác rằng bọn họ có thể cướp đi lương thực từ thôn Liệp Hổ, vậy thì đám nạn dân này nhất định sẽ liều mạng xông lên, đến lúc đó thương vong là khó tránh khỏi.
Nếu như đối phương bị thương thì thôi, nhưng nếu người bị thương chính là thôn dân thôn Liệp Hổ, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là một chuyện tốt, bởi vì thuốc trong tay nàng quả thật không nhiều lắm, không cần thiết phải lãng phí như vậy.
Cho nên gϊếŧ gà dọa khỉ, trực tiếp dứt khoát gϊếŧ chết một nạn dân, mượn cơ hội này cảnh cáo những nạn dân khác, nếu như bọn họ còn dám xông lên, như vậy tên nạn dân đã chết này sẽ là kết cục của bọn họ, đây là biện pháp tránh xung đột tiết kiệm công sức nhất.
“Đi!” Trưởng thôn Trương phục hồi tinh thần lại, vội vàng lớn tiếng hô lên: "Ai dám đi theo, liền gϊếŧ hắn.”
“Dạ!” Đám người Nhị Lực đồng loạt lên tiếng.
Tiếng hô của hai mươi mấy thanh niên trai tráng vô cùng có uy lực, đám nạn dân vốn còn chưa hết hy vọng lần này thật sự không dám đi theo nữa.
Đi ra khỏi phạm vi khu vực sạt lở, người dân thôn Liệp Hổ mới thả lỏng một chút.
Mọi người đều nhìn về phía sau, sau khi đã xác định không có ai đi theo mới đồng loạt thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Dọa chết ta, ta vừa rồi còn tưởng rằng sẽ đánh nhau.”
“Đúng vậy, ta thấy ánh mắt những người đó đều đã sáng lên, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta vậy.”
“Cũng nhờ một đao của Tô cô nương, bằng không chúng ta khẳng định không thoát thân nhanh như vậy.”
“Tô cô nương, vừa rồi cô thật sự quá lợi hại.”
“Đúng vậy, thật lợi hại.”
Thật ra vừa rồi lúc động thủ, Tô Lãm Nguyệt đều đã làm công tác chuẩn bị rằng sẽ việc này sẽ khiến thôn dân thôn Liệp Hổ sợ hãi, nhưng không ngờ tới cuối cùng nàng lại được khen ngợi.
Mà lúc này, trưởng thôn Trương cũng mở miệng: “Lãm Nguyệt, vừa rồi nhờ ngươi xuống tay gọn gàng, nếu không khi có thật sự đánh nhau, chúng ta không biết lại có bao nhiêu người bị thương.”
Tô Lãm Nguyệt xua tay: “Vừa rồi ta cũng lo lắng mọi người sẽ bị thương, cho nên mới nhanh tay động thủ, ta còn lo lắng mọi người sẽ bởi vì vậy mà sợ ta đây.”
Trưởng thôn Trương cười một cái: “Tuy rằng mọi người cũng thật sự giật mình một phen, nhưng chỉ là vì không nghĩ tới ngươi còn có thể lợi hại như vậy. Trong thời loạn thế này, nếu như không thể tự bảo vệ mình, vậy chỉ có thể mặc người xâu xé, ngươi như vậy rất tốt rất tốt.”
Những người khác cũng rối rít gật đầu theo, một đường chạy nạn này bọn họ không biết đã gặp phải bao nhiêu chuyện kinh khủng, từ việc bán con bán cháu, đổi con lấy miếng ăn, đến mức đói khát thật sự thì gϊếŧ người trên đường, gặm nhấm xác chết thậm chí là ăn xác thối.
Cho nên bọn họ biết rõ, ở trong thời buổi loạn lạc này, nếu bọn họ không gϊếŧ người khác, người khác sẽ gϊếŧ bọn họ.
Cho nên bọn họ cũng không cảm thấy Tô Lãm Nguyệt gϊếŧ người có gì sai, chẳng qua cũng là vì tự bảo vệ mình mà thôi.
Tô Lãm Nguyệt nhìn sang thôn dân thôn Liệp Hổ, trong lòng nàng càng thêm hài lòng.
Vừa rồi nàng đột nhiên hạ sát thủ, một mặt là vì chấn nhϊếp đám nạn dân kia, mặt khác cũng là một loại thăm dò đối với người của thôn Liệp Hổ.
Trên hành trình chạy nạn này, không biết có bao nhiêu gian nan hiểm trở, bao nhiêu yêu ma quỷ quái, sự nhân từ nương tay là kiêng kị lớn nhất đến mạng sống, gϊếŧ người là việc không thể tránh khỏi, cho nên nàng muốn biết người trong thôn Liệp Hổ nhìn thấy nàng gϊếŧ người sẽ có thái độ gì.
Nhưng nếu như có một người nào đó oán giận nàng quá mức độc ác, không cần thiết phải gϊếŧ người, nàng đều sẽ cân nhắc tìm một cơ hội thích hợp rời khỏi thôn Liệp Hổ, bởi vì một viên phân chuột thường phá hư một nồi cháo, một người ở loạn thế này quá mức thiện lương, rất có thể sẽ hại chết toàn bộ đội ngũ.
May mắn thay, những người trong thôn Liệp Hổ đã không làm nàng thất vọng.
Sau khi rời xa khỏi đám nạn dân, người thôn Liệp Hổ còn phải đi khoảng bốn ngày đường mới có thể đến huyện Vĩnh Tiêu, mà điều kiện tiên quyết là không có mưa to như mấy ngày trước.