Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 13:

Mà những người khác đang đứng cạnh hắn ta đều hoảng sợ trừng hai mắt nhìn người động thủ.

Không phải Tô Lãm Nguyệt, mà là Tiêu Hành.

Trong tay hắn đang cầm thanh kiếm mà hắn tiện tay mang về từ chỗ Tô Lãm Nguyệt lúc gϊếŧ sạch đội ngũ trăm người trước đó, trên kiếm còn đang nhỏ máu, máu tươi thuận theo lưỡi kiếm mà rơi từng giọt xuống đất.

Không chỉ trên kiếm có máu, trên khuôn mặt cực kỳ đẹp trai kia của hắn cũng bị bắn tung tóe máu lên.

Cảm giác dinh dính trên mặt khiến hắn cau mày càng chặt hơn, ánh mắt nhìn mấy tên nam nhân trước mặt cũng càng thêm tàn ác.

“Các ngươi thật đáng ghét, ta gϊếŧ hết đám các ngươi.”

Con ngươi của đám người kia đều run lên.

Lúc này, bọn họ dường như mới nhận ra được những vết màu đỏ chỗ đậm chỗ nhạt trên quần áo của nam nhân này không phải là hoa văn những bông hoa đang nở rộ, mà là vết máu.

Không biết máu của bao nhiêu người gom góp lại mới tạo thành hoa văn kỳ lạ như vậy.

Người nam nhân trước mặt rõ ràng đẹp trai tuấn tú như thiên thần, nhưng lời nói và hành động lại như ác quỷ.

Bọn họ thật sự rất sợ, muốn chạy trốn đi, nhưng đã không còn kịp rồi.

Giống như Tử thần giá lâm, giơ tay chém xuống một phát là đã có thể dễ dàng lấy mạng một người.

Sau khi Tiêu Hành gϊếŧ chết người cuối cùng, hắn xoay người lại nhìn Tô Lãm Nguyệt rồi lại đi về phía nàng.

Khi đến trước mặt Tô Lãm Nguyệt, hắn ném thanh kiếm trong tay xuống đất, sau đó nắm lấy ống tay áo của Tô Lãm Nguyệt đung đưa: “Nguyệt Nguyệt Nguyệt Nguyệt, những người đó xấu, Nguyệt Nguyệt, bọn họ xấu, thật ghét bọn họ.”

Tiêu Hành thực sự không hiểu lời nói của những người đó là có ý gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được ác ý của những người đó, bất kể ánh mắt nhìn Tô Lãm Nguyệt hay những lời nói với Tô Lãm Nguyệt, hắn đều rất ghét.

“Nguyệt Nguyệt, bụng ta đau.” Sau khi nói xấu những người đó xong, Tiêu Hành chỉ vào bụng của mình lại nói.

Nghe vậy, Tô Lãm Nguyệt vội vàng kiểm tra vết thương cho hắn, sợ vết thương trên bụng lại bị nứt ra.

Nàng nghĩ như vậy, nhưng khi nàng cởi bỏ áo ngoài của Tiêu Hành nhìn thấy lớp băng gạc quấn quanh bụng hắn vẫn như trắng tinh như trước đó, ngoại trừ một chấm đỏ to bằng lỗ kim, nàng trầm mặc một lúc.

Nhưng lúc này, tên làm nũng nào đó tiếp tục tỏ ra uất ức lắc lắc ống tay áo của nàng: “Đau quá à Nguyệt Nguyệt, bọn họ thật quá đáng, thật đáng ghét.”

Tô Lãm Nguyệt liếc nhìn những thi thể chết không nhắm mắt đầu một nơi mình một nẻo ở đằng sau lưng Tiêu Hành, cuối cùng nàng vẫn quyết định vứt bỏ lương tâm của mình an ủi tên làm nũng nào đó: “Bọn họ đúng thật rất đáng ghét.”

Từ lời nói của những người này có thể biết rằng bọn họ đã từng ăn thịt người, ở một mức độ nào đó, họ không còn được gọi là con người mà là quái vật, bọn họ thực sự đáng chết.

Hơn nữa bọn họ còn dám nhìn nàng với ánh mắt da^ʍ tà, nói những lời tục tĩu với nàng như vậy, nàng cũng không phải thánh mẫu, không thể nào thông cảm cho cái chết của bọn họ.

“Đúng vậy, một đám người xấu.” Tiêu Hành cúi đầu nhìn vết máu trên băng gạc ở trên bụng mình, càng cảm thấy oan ức: “Ta chảy máu rồi.”

Khóe miệng Tô Lãm Nguyệt giật giật: “Được rồi, mặc quần áo vào, chuẩn bị lên đường.”

Tiêu Hành nhìn xuống quần áo và thắt lưng đã bị cởi ra của mình, ánh mắt đáng thương nhìn Tô Lãm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, ta không biết.”

Tô Lãm Nguyệt nhíu mày, nhưng đối diện với ánh mắt lưu ly của người nào đó, nàng thở dài một hơi, chấp nhận số phận bắt đầu giúp hắn mặc quần áo vào.

Vừa mặc, nàng vừa nhắc nhở: “Chỉ giúp ngươi lần này thôi, lần sau ngươi phải tự mặc lấy, có biết không?”

Tiêu Hành há miệng muốn nói gì đó, nhưng bị Tô Lãm Nguyệt lườm một cái: “Lần sau không mặc được thì lõa thể đi.”

Tiêu Hành: “Ồ…”

Oan ức quá, Nguyệt Nguyệt thật hung dữ.

Chỗ nghỉ ngơi ban đầu đã có người chết, cũng không còn thích hợp để ở lại đó ăn uống nghỉ ngơi nữa.

May mà thịt nướng về cơ bản đã chín, cho nên Tô Lãm Nguyệt đã dập lửa, sau khi thu dọn đồ đạc xong thì nàng dẫn Tiêu Hành và Tiểu nãi bao đến đến chỗ khác ăn thịt nướng.

Sau đó, bọn họ tiếp tục lên đường.

Chỉ là con đường này đã được định sẵn là không thể yên bình.

Tô Lãm Nguyệt là một cô nương xinh đẹp lại không có lực công kích, hơn nữa sự tồn tại của Tiểu nãi bao ở trong loạn thế chẳng khác nào một món đồ ăn, ngay cả khi có Tiêu Hành cao lớn vạm vỡ bên cạnh hai người họ, nhưng ba người bọn họ khi dừng chân rơi vào trong mắt đội ngũ lưu dân đông đảo kia, chẳng khác nào một đám cừu non đang đợi làm thịt.

Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, bọn họ đã gặp phải năm sáu nhóm lưu dân như vậy.