Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 12:

Tô Lãm Nguyệt cũng không ngờ bản thân đột nhiên lại không thích ứng được độ cay như vậy, chỉ mới ăn một miếng thì bị sặc rồi.

“Nguyệt Nguyệt?”

“Tỷ tỷ?”

Một lớn một nhỏ đều đồng loạt nhìn nàng với vẻ lo lắng.

Tô Lãm Nguyệt xua xua tay: “Không sao, chỉ là có hơi cay thôi.”

Tiểu nãi bao không nhịn được nuốt nước bọt, thịt nướng trong tay tỷ tỷ mùi thơm quá, hắn cũng rất muốn thử, nhưng mà vừa nãy tỷ tỷ đã nói, hiện giờ hắn tuổi còn quá nhỏ không ăn được cay.

Còn Tiêu Hành, hắn cũng nhìn thịt nướng trong tay Tô Lãm Nguyệt với ánh mắt trông chờ, nóng lòng cũng muốn thử xem sao.

“Muốn ăn?”

Tiêu Hành gật đầu nặng nề: “Ừm!”

“Vậy ta cho ngươi…”

Tô Lãm Nguyệt muốn nói với Tiêu Hành là, nếu hắn muốn ăn, vậy thì nàng lấy cho hắn một xiên có rắc bột ớt, nhưng nàng còn chưa nói hết, thì Tiêu Hành đã nắm chặt tay nàng, trực tiếp cắn một miếng thịt trên xiên thịt trong tay nàng.

Tay bị nắm chặt của Tô Lãm Nguyệt đông cứng lại, vậy mà Tiêu Hành lại hoàn toàn không ý thức được bản thân đã làm gì, sau khi chậm rãi thưởng thức đồ ngon, hắn hoàn toàn đã bị mỹ thực trong miệng chinh phục rồi, đôi mắt sáng ngời lên.

“Ngon!” Tiêu Hành gật đầu, rồi lại liếʍ môi.

Đôi môi đẹp mắt lúc này đã bị cay đến mức đỏ mọng lên, tươi đẹp như là bị người ta hôn lung tung lên, cực kỳ mê người.

“Nguyệt Nguyệt, ta vẫn muốn ăn.” Tiêu Hành lại nói.

Tô Lãm Nguyệt bình tĩnh trở lại, lần nữa đối diện với ánh mắt đầy khát khao của Tiêu Hành, giống như bị đốt cháy vậy, nàng không nhịn được mà né tránh ánh mắt.

Khi nhìn thấy Tiêu Hành muốn ăn thịt nướng của nàng thêm miếng nữa, nàng không nói nhiều lời mà rút tay về.

“Nguyệt Nguyệt?” Tiêu Hành đột nhiên bị mất đi thịt nướng thì giương đôi mắt đầy ấm ức nhìn về phía Tô Lãm Nguyệt.

Tô Lãm Nguyệt lườm hắn một cái, tỏ ra hung dữ nói: “Muốn ăn thì tự mình lấy xiên trên vỉ nướng đi.”

Đừng có mà không đứng đắn ăn của nàng!

Đúng thật là! Quá hư hỏng rồi!

Tiêu Hành không biết vì sao Tô Lãm Nguyệt đột nhiên hung dữ với hắn, nhưng thấy nàng cho phép hắn ăn thịt nướng, hắn liền quay đầu lại vui vẻ lấy đi một xiên thịt nướng vị cay trên vỉ.

Nhưng lúc mà hắn đang định bỏ món ngon vào miệng, thì âm thanh quấy nhiễu đột nhiên vang lên.

“Giao toàn bộ đồ ăn ra đây.”

Lúc nướng thịt, Tô Lãm Nguyệt đã cố tình tìm nơi cuối gió hẻo lánh, mục đích vì để tránh mùi thịt nướng cuốn theo gió bay khắp nơi, thu hút người đến đây.

Nhưng không ngờ rằng, cho dù làm như vậy rồi mà vẫn có người tìm đến.

Tô Lãm Nguyệt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc này có khoảng chừng tám chín tên nam nhân đang bao vây bọn họ lại.

Ánh mắt những người này hầu như đều rơi lên người Tiểu nãi bao đầu tiên, ánh mắt chúng thèm thuồng, thậm chí nhịn không được mà nuốt nước bọt liên tục.

Bọn họ rõ ràng không xem Tiểu nãi bao như một đứa bé đang sống sờ sờ, mà chỉ xem như một miếng thịt có thể ăn được.

Tô Lãm Nguyệt cau mày: “Không muốn chết thì mau cút nhanh!”

Nghe vậy, mấy tên nam nhân kia mới chuyển mắt nhìn sang Tô Lãm Nguyệt.

Một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi giống như nụ hoa sắp nở, nhưng dáng người nàng đã trông thật đẹp, khuôn mặt cũng xinh đẹp hiếm thấy, khiến người ta nhịn không được mà thèm thuồng.

Tiểu cô nương da dẻ trắng mịn như vậy ăn vào mùi vị chắc cũng rất ngon, nhưng mà trước khi ăn, bọn họ cũng không ngại mà hưởng thụ một phen trước đã, đúng lúc, bọn họ cũng rất lâu rồi chưa phát tiết.

Nghĩ như vậy, ánh mắt bọn họ đều trở nên da^ʍ tà.

“Làm sao, chẳng lẽ ngươi muốn đánh bọn ta? Bọn ta sợ quá đi.” Tên nam nhân đang cầm đầu cười nói, những tên đằng sau cũng cười ồ lên theo.

Sau đó lại nghe có người nói: “Nếu như tiểu cô nương muốn đánh nhau, chi bằng cởϊ qυầи áo đánh với bọn ta đi, vậy thì bọn ta nhất định sẽ không phản kháng, còn sẽ yêu thương ngươi nữa.”

Tô Lãm Nguyệt không muốn phí lời với bọn họ, nàng rút trường đao ra, chuẩn bị trực tiếp tự tay gϊếŧ đám người này.

“Thần Thần nhắm mắt lại.” Lời này là nói với Tiểu nãi bao.

Lúc này đám người này còn chưa ý thức được mức nghiêm trọng của sự việc, thậm chí nhìn thấy trường đao trong tay Tô Lãm Nguyệt, tiếng cười càng kịch liệt hơn.

Một tiểu cô nương, một đứa nhóc còn không phải để bọn họ tuỳ ý gây khó dễ sao, về phần tên nam nhân bên cạnh bọn họ, một tên nam nhân trông dáng dấp đẹp trai như vậy, tám chín phần cũng là tên bất tài hoàn toàn không đáng để họ để tâm đến.

“Lát nữa các ngươi đừng có đánh trả nhá, đừng có dọa sợ tiểu cô nương người ta…”

“Soạt!”

Một tia sáng lạnh người xẹt qua, ngay cả tiếng kêu thảm thiết chưa kịp kêu, thì tên nam nhân vừa mới nãy còn đang cười đùa một giây sau đầu đã rơi xuống đất.