Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 2

Cho nên nguyên chủ vì để tìm kiếm sự che chở để giúp bản thân có thể sống tiếp, nàng đã dâng hiến chính đệ đệ của mình.

Những ký ức hoàn toàn không thuộc về mình cứ liên tục cuộn trào trong đầu, khuấy động không ngừng vào thần kinh của Tô Lãm Nguyệt, khiến nàng nhíu mày thật chặt.

Tiểu đầu lĩnh thấy vậy, ánh mắt hắn ta lóe sáng lên: Mặc dù hắn ta không biết Tô Lãm Nguyệt đột nhiên đang bị gì, nhưng khi vừa nhắc đến chuyện đuổi nàng ta ra khỏi đội ngũ, nàng ta liền sợ hãi ngay.

Tiểu đầu lĩnh lại nháy mắt với người đứng sau lưng Tô Lãm Nguyệt.

Tiện nhân này, lại còn dám phản kháng, ngày hôm nay, bọn họ sẽ ăn thịt của cả nàng ta mới được.

Vừa đúng lúc, nếu chỉ ăn mỗi một đứa nhóc thì cũng không đủ no bụng bọn họ được.

Phải biết rằng, đội ngũ này của bọn họ cũng không chỉ có mỗi mười mấy người này, mà là cả một đại đội ngũ hơn trăm người, những người khác khi trời tối muộn một chút sẽ trở về.

Tô Lãm Nguyệt đang đau đầu, nàng chỉ cảm giác được sau lưng mình có người đang tiến lại gần, trong mắt nàng lóe lên một tia lạnh lẽo, nàng nghiêng người tránh được, sau đó lại nhấc chân đạp kẻ đó về phía nồi nước sôi hừng hực ở cách đó không xa.

Cái nồi bị lật, nước sôi văng ra ngoài, người nọ vừa nãy muốn đánh lén Tô Lãm Nguyệt đã bị bỏng nằm lăn lộn dưới đất.

Nhưng vào đúng lúc này, Tô Lãm Nguyệt đã đặt thanh đao của mình lên trên cổ của tên nam tử vừa nãy đã nháy mắt ra hiệu kia.

“Ngươi cũng muốn được thử kết cục rơi đầu?”

Trường đao đến gần dí sát vào da thịt, gần như đã thấy máu túa ra.

Tiểu đầu lĩnh liếc mắt nhìn cái đầu người đã thôi lăn lộn trên mặt đất kia, hắn ta sợ hãi đến nỗi mặt mũi tái nhợt.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta vẫn bày ra vẻ mặt âm trầm như trước đó đe dọa nàng: “Ta là thủ lĩnh của đội ngũ này, nếu như ngươi gϊếŧ chết ta, vậy ngươi cũng đừng mong sống sót rời khỏi nơi này.”

Hắn ta không giống như tên đại hán bị gϊếŧ chết ban nãy, cho nên hắn ta không tin tiện nhân này dám ra tay với hắn ta.

“Vậy sao?” Tô Lãm Nguyệt cười khẩy một tiếng, ngay sau đó phần đầu của hắn ta đã trực tiếp rời khỏi cổ.

Nàng đá cái đầu của tên tiểu đầu lĩnh về phía đám người vây quanh, sắc mặt lạnh lùng vung thanh trường đao vẫn còn đang nhỏ máu: “Các ngươi có muốn thử hay không?”

Thử? Ai dám thử?

Những người khác cũng không ngờ được nàng sẽ thật sự ra tay, ai nấy đều sợ hãi lùi ra sau.

Bọn họ sở dĩ phải ăn thịt người là vì để sống sót chứ không phải là để mất đi tính mạng.

“Ngươi, ngươi đi đi, bọn ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Tô Lãm Nguyệt thấy bọn họ đã thật sự sợ hãi, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó bế Tiểu nãi bao lên, xách theo túi đồ của mình đi ra ngoài.

Trên đường lui tới đây, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể chạm mặt những lưu dân khác.

Cho nên để đề phòng chuyện không may xảy ra, vừa đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, Tô Lãm Nguyệt đã bế theo Tiểu nãi bao đi thẳng vào trong rừng núi.

Núi rừng trơ trụi đã bị người ta vơ vét hết sạch từ bao giờ, nơi này lại ít có người lui đến, lại có địa thế phức tạp, đúng lúc phù hợp để nàng ẩn náu.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Tô Lãm Nguyệt xác định đã an toàn thì mới đặt Tiểu nãi bao xuống, thể lực của nàng lúc này cũng đã hao tổn rất nhiều.

Nàng ngẩng đầu thoáng nhìn lên sắc trời đã dần tối đi, trời sắp mưa rồi.

Nàng nhất định phải tìm một chỗ trú mưa và nghỉ ngơi, nếu không với tình trạng cơ thể của nàng hiện tại, một khi ngấm nước mưa chắc chắn sẽ đổ bệnh, đến lúc đó lại họa vô đơn chí.

Tô Lãm Nguyệt đi ở phía trước, Tiểu nãi bao đi theo ở phía sau.

Nhưng không bao lâu sau, Tô Lãm Nguyệt lại phát hiện ra Tiểu nãi bao đi đường không phải chậm một cách bình thường, suy cho cùng Tiểu nãi bao chỉ là cậu bé ba tuổi, cũng có thể thông cảm được, nhưng hắn không chỉ chậm mà còn…

“Phịch” một tiếng, Tiểu nãi bao lại ngã một lần nữa, lăn lộc cộc đến bên chân nàng.

Tô Lãm Nguyệt cúi đầu xuống, Tiểu nãi bao ngẩng đầu nhìn lên, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Tiểu nãi bao ngại ngùng đỏ bừng mặt, đang lúc giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lúc này Tô Lãm Nguyệt đã cúi người trực tiếp bế hắn lên.

“Ta tự đi được.” Tiểu nãi bao cất giọng non nớt nói.

Mặc dù hắn còn nhỏ tuổi nhưng hắn thực sự vẫn luôn biết rằng, bởi vì cha nương thiên vị hắn cho nên tỷ tỷ rất ghét hắn, nếu không thì khi cha nương mất đi, tỷ tỷ sẽ không tặng mình cho người khác.

Hắn thực sự rất sợ hãi, nhưng cũng không hận tỷ tỷ mình, hắn chưa từng nói với bất kỳ một ai khác rằng hắn vẫn luôn rất thích tỷ tỷ.