Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 1

“Sao nước còn chưa sôi nữa? Ta đã không còn kiên nhẫn rồi đấy.”

Tô Lãm Nguyệt mơ hồ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực, nàng chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt nàng là ánh lửa sáng bập bùng.

Cách đó không xa, một đống củi lửa đang đốt cháy hừng hực, bên trong đống củi cháy treo một cái nồi sắt cũ nát, trong nồi lớn đang nấu nước sôi sùng sục, hơi nước bốc lên không ngừng.

Bên cạnh đống lửa là một cậu bé chưa đầy ba tuổi.

Trên người Tiểu nãi bao trần trụi, không có một mảnh vải quần áo che thân, còn bị trói chéo tay ra sau lưng, hơn nữa thoạt nhìn như đã được cố ý tắm rửa, cậu bé trông sạch sẽ hơn so với bất kỳ một tang thi nào khác ở xung quanh.

Rõ ràng là sợ hãi vô cùng nhưng Tiểu nãi bao chỉ cắn chặt môi, không để mình khóc lên thành tiếng.

Nhìn thấy nàng tới gần, Tiểu nãi bao dường như nhìn nàng với ánh mắt cầu xin, nhưng không biết nghĩ đến điều gì đó, cậu bé lại tránh ánh mắt đi.

Mà lúc này, không biết người nào bỗng nhiên hô to lên một tiếng: “Nước sôi rồi.”

Sau đó chỉ nhìn thấy một đại hán trông có vẻ hung thần ác sát một tay túm lấy Tiểu nãi bao xách lên, đi về phía chiếc nồi muốn ném cậu bé vào trong.

Đồng tử Tô Lãm Nguyệt bất giác co rụt lại, dường như chỉ trong một cái chớp mắt, nàng xông lên phía trước, đoạt lấy Tiểu nãi bao về phía mình.

Đại hán không ngờ Tô Lãm Nguyệt sẽ đột ngột cướp người, hắn ta xoay người sang, gương mặt âm trầm nhìn Tô Lãm Nguyệt: “Ngươi chán sống rồi sao, mau trả đứa bé đó cho ta, nếu không ta ném cả ngươi vào trong nồi!”

Nói xong, hắn ta lấy ra một cái búa từ chỗ bên cạnh, giống như muốn chặt nàng ra từng phần rồi cùng ném vào nồi vậy.

Những người bên cạnh thấy vậy chẳng những không ngăn cản hắn ta, một đám bọn họ đều không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt bọn họ dừng lại ở trên người Tô Lãm Nguyệt không mang theo vẻ đồng cảm, không phải thương hại, mà là đang tính toán xem khối thịt nào ở trên người nàng là ngon nhất.

Đám người này phát điên rồi!

Nhận thức này khiến cho Tô Lãm Nguyệt sờ vào sau thắt lưng mình theo bản năng, nơi đó vốn dĩ cất giấu một khẩu súng, nhưng hiện tại chỗ thắt lưng lại trống không, thế nhưng…

“Nhắm mắt lại.”

Vừa dứt lời, Tô Lãm Nguyệt dùng một tay ấn phần đầu của Tiểu nãi bao vào trong hõm vai của mình, tay kia không biết từ lúc nào đã cầm một thanh trường đao xông tới…

“Soạt!” Máu tươi bắn ra tung tóe.

Tất cả mọi người đều không thấy rõ Tô Lãm Nguyệt đã ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy tên đại hán cầm búa vừa nãy đã rơi đầu, cái đầu lăn lộc cộc mấy vòng ở trên mặt đất.

Trên người cương thi mạt thế hầu như không có nhược điểm, chỉ cần bắn một phát vào đầu hoặc chém bay đầu chúng mới có thể khiến chúng mất đi năng lực hành động.

Tô Lãm Nguyệt hoàn toàn hành động theo bản năng, mùi máu tanh vô cùng, nhưng nàng cũng không cảm giác có gì không đúng.

Nàng thu lại trường đao, vẻ mặt bình tĩnh giống như vừa nãy mình chỉ cắt một gốc rau chứ chẳng phải là chém bay đầu của một người.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt hạnh khẽ híp lại, những người khác vừa nãy vốn muốn bao vây lấy nàng lúc này cũng đều sợ hãi lùi lại phía sau.

“Quần áo của đệ đệ ta đâu?”

Tô Lãm Nguyệt vừa dứt lời, một bộ quần áo trẻ con rách rưới dơ bẩn không biết từ góc xó xỉnh nào ném tới với tốc độ cực nhanh khiến người ta không nói nên lời.

Tô Lãm Nguyệt nhận lấy, nàng cau mày liếc mắt có phần ghét bỏ bộ quần áo, nhưng trước mắt cũng không còn quần áo nào khác, nàng chỉ có thể mặc vào cho Tiểu nãi bao.

Dáng vẻ này của nàng như thể không coi những người khác ra gì.

Lúc này, một nam tử cao gầy cau mày đứng ra, hắn ta là tiểu đầu lĩnh của một tiểu đội mười mấy người này.

“Tô Lãm Nguyệt, trước đó ngươi đã đồng ý giao đệ đệ ngươi cho bọn ta, bọn ta mới đồng ý cho ngươi đi theo đội, bây giờ ngươi lại lật lọng, có phải ngươi không muốn đi theo bọn ta để được bọn ta bảo vệ nữa rồi hay không?”

Ung triều Hoàng đế bạo ngược vô đạo, quan lại sa đọa mục nát, khắp các nơi khởi nghĩa không ngừng, bách tính trăm dân trôi dạt khắp nơi.

Nhưng lúc này phương Bắc còn gặp phải nạn đói, bất đắc dĩ dân chúng buộc phải tiến về phía Nam để lánh nạn.

Một nhà nguyên chủ cũng nằm trong số đó, nhưng trên đường đi cha mẹ của nguyên chủ liên tiếp mắc bệnh qua đời, chỉ để lại hai người là nguyên chủ và đệ đệ.

Hoàn cảnh loạn lạc như vậy, trong loạn thế người ăn thịt người, một tiểu cô nương mười lăm tuổi và một cậu nhóc chưa đầy ba tuổi, không có người bảo vệ, đi đến nơi này cũng giống như tiến vào miệng sói.