Tiết Li không giống các quý nữ họ Ngụy được học với những phu tử giỏi nhất, thông thạo vô số điển tịch, lại có bảng chữ mẫu của danh gia để tập viết. Nàng càng không phải loại tài nữ có thể xuất khẩu thành thơ. Những thứ mà người họ Ngụy sinh ra đã có, với nhiều người lại là điều không dám mơ tới.
Ngụy Uẩn quả thật không coi Tiết Li ra gì, những người khác cũng vậy. Còn Tiết Li cũng chẳng mong được làm bạn tốt với họ, càng không như mẹ tưởng rằng vào được cửa họ Ngụy là từ đây đã thành người nhà họ Ngụy.
Việc chế hương đối với Tiết Li không đến nỗi quá khó. Tuy nàng không có thiên phú, nhưng thắng ở chỗ chăm chỉ. Vì muốn có tương lai tốt đẹp hơn, ngày trước ở Ngô quận nàng đã khổ công học tập, đọc đi đọc lại mọi sách vở có thể tìm được, trong đó có cả cách chế hương. Tuy nói là bịa đặt, nhưng cũng không hẳn toàn là lừa người.
Sau khi chế xong hương, Tiết Li mới đi tìm Ngụy Uẩn. Nào ngờ khi nàng tới, Ngụy Uẩn lại không có trong viện, thị nữ cho hay các tiểu thư trong phủ đều đi ngắm hoa rồi.
Khi báo tin này cho Tiết Li, thị nữ nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, như muốn xem nàng có xấu hổ buồn bực không.
Sắc mặt Tiết Li không đổi, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nói: "Nếu vậy, khi tỷ tỷ về, phiền ngươi thông báo giùm. Tiết Li tài nghệ không tinh, mong tỷ tỷ đừng chê cười."
Thị nữ vâng dạ nhận lấy đồ vật, Tiết Li vừa quay người, sắc mặt liền trầm xuống. Ngụy Uẩn bề ngoài thân thiện với nàng, bất quá coi nàng như trò tiêu khiển, chưa từng có chút chân tình. Các tiểu thư đi ngắm hoa mà không nhớ tới nàng, chỉ vì nàng không phải xuất thân danh môn.
Sau khi phụ thân bỏ mẫu tử họ mà đi, Tiết Li lớn lên trong những ánh mắt khinh thường và châm chọc. Họ hàng bên Tiết thị như hổ rình mồi, lúc nào cũng muốn đuổi nàng và mẹ đi, chiếm đoạt số tài sản ít ỏi còn lại, tốt nhất là có thể chi phối hôn sự của nàng, dùng nàng làm bậc thang để họ leo lên hàng vọng tộc.
Nàng không muốn về Ngô quận, càng không muốn để mẹ qua loa sắp đặt hôn sự. Nàng sẽ tự mình vươn lên, bỏ lại tất cả những người này phía sau, đạp dưới gót chân.
Qua giờ ngọ, gia phó trong phủ đến báo cho Tiết Li, bảo nàng hai ngày nữa theo Ngụy Uẩn cùng nghe học trong phủ. Diêu Linh Tuệ nghe xong có chút cảm khái, lại đem Tiết Kha ra mắng vài câu, rồi mới buồn bã nói với Tiết Li: "Tội cho con không phải thân nam nhi, nếu không chúng ta đâu phải chịu mấy tên tiện dân họ Tiết kia khinh khi. Con mà là con trai, có thể theo cữu phụ làm việc, ngày sau trong triều còn mưu được chức quan..."
Diêu Linh Tuệ chỉ sinh được mỗi Tiết Li là nữ nhi, lại nghe nói mỹ thϊếp bên ngoài của Tiết Kha đã sớm sinh cho hắn một trai một gái. Tiết Li thường nghe mẹ bất cam than oán vì nàng không phải con trai, không thể làm nàng ngẩng mặt hãnh diện, đem lại vinh hoa phú quý.
"Nữ nhi sẽ cố gắng thành công, mẹ đừng khổ sở." Tiết Li nghe mà trong lòng bực bội, mở miệng cắt ngang lời than của Diêu Linh Tuệ.
Hào tộc như họ Ngụy, trong phủ có không ít tàng thư quý báu, nhiều kinh điển mà dân gian thất lạc không đủ, trong phủ đều có thể tìm được bản tốt nhất. Còn người dạy dỗ con cháu họ Ngụy đều là danh nho học giả. Tiết Li được cùng Ngụy Uẩn các nàng nghe học, hoàn toàn nhờ cậu còn nhớ tình xưa. Theo lời mẹ, nếu không phải mẹ lúc trước hồ đồ, giờ đây nhị phu nhân đáng lẽ phải là mẹ.
Lời này có lẽ có phần khuếch đại, Tiết Li không hoàn toàn tin, nhưng cậu đối xử với họ quả thật hết mực chiếu cố, ngược lại làm nàng hơi lo ngày sau nhị phu nhân có thể khó xử mẹ không.
Ngày hôm sau, mấy vị nương tử trong phủ hẹn nhau đi du xuân, vốn không có ý định dẫn theo Tiết Li, nhưng Diêu Linh Tuệ lại nói với nhị phu nhân, muốn cho nàng đi cùng. Ngụy Uẩn tuy nói năng khắc nghiệt nhưng không phải kẻ ngu, mang trong người sự thanh cao của đích nữ nhị phòng, lập tức hiểu ý Diêu Linh Tuệ muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, trong lòng càng thêm khinh thường Tiết Li.
Tiết Li đang luyện chữ trong phòng, thị nữ của Ngụy Uẩn đến truyền lời, nói thẳng: "Nương tử bảo, nếu biểu cô nương muốn đi cùng thì cứ đến tìm nàng, khỏi để phu nhân tưởng nương tử lạnh nhạt với biểu cô nương. Nương tử cũng vì ngươi mà nghĩ, cùng đi chơi đều là quận chúa và các tiểu thư họ Chu họ Vương, nương tử đi mà chọc các nàng không vui thì sau này khó làm việc."
Lời Ngụy Uẩn nói đã là nể nang, nhưng Tiết Li nghe vẫn thấy vô cùng chói tai, chỉ thiếu nước đem hai chữ "không xứng" đập vào mặt nàng.
Tiết Li gần như không cần hỏi đã biết mẹ lại nói gì đó, vô cớ khiến nàng chịu nhục nhã như vậy. Tuy trong lòng bực bội, nàng vẫn cười nói: "Đa tạ tỷ tỷ, Li Nương đã hiểu. Nếu mẫu thân có làm tỷ tỷ không vui, Li Nương sẽ thay nàng xin lỗi tỷ tỷ..."
Đợi thị nữ đi rồi, Tiết Li mới hung hăng quăng bút, nàng đứng im lặng thật lâu, rồi sầm mặt đi tìm Diêu Linh Tuệ.
Trên đường đi, mấy tên gia phó đang khuân đồ đạc lộn xộn nghênh ngang tới, Tiết Li tránh người nhường đường. Chợt có gió thổi qua, mấy tờ giấy trên rương bay tán loạn, gia phó giật mình, thân hình theo bản năng nghiêng ngả, cái rương cũng đong đưa theo, đồ vật trên đó loảng xoảng rơi xuống đất.
Đồng bạn phía trước oán trách hắn vài câu, hắn đành nói: "Các ngươi cứ đi trước, không cần quản ta."
Tiết Li ngồi xuống giúp hắn nhặt những tờ giấy viết chữ kia, trên giấy nét chữ thanh tú mà mạnh mẽ, nét bút như gió tùng, trông rất quen thuộc.
Không đợi nàng đặt câu hỏi, gia phó đã nói: "Nương tử cũng nhận ra rồi, đây là một số trích lục của đại công tử, giờ không dùng nữa nên bảo chúng ta đem đi đốt. Nếu nương tử muốn thì cứ lấy một tờ, không sao đâu."
Bên ngoài thường có người mua bán chữ viết của Ngụy Giới, từng có tiểu thư trả giá cao tới ba trăm lượng, nghe nói người ta còn tiếc nuối. Tiết Li thường nghĩ, dù họ Ngụy sa sút, chỉ riêng việc Ngụy Giới bán chữ cũng đủ chi phí trong phủ. Ngày trước ở Ngô quận có vị lang quân mến mộ nàng, nghe nàng đang tìm bảng chữ mẫu của danh gia để luyện, cũng tặng nàng một tờ chữ viết tay của Ngụy Giới. Đáng tiếc nàng luyện bấy lâu, cũng chỉ học được bảy phần giống.
"Còn lại đều phải đốt thật sao?" Tiết Li hỏi khẽ, gia phó cười gượng hai tiếng.
Nàng lập tức hiểu ra, biết điều không hỏi thêm, đoán chừng số còn lại họ sẽ đem đi bán chác, cho nàng một tờ đã là hào phóng. Cũng khó trách để giấy bên ngoài, có lẽ sợ đè hỏng sẽ mất giá.
"Đồ trong rương có sao không, vừa rồi nghe tiếng động lớn quá." Tiết Li nhắc nhở, bảo Ngân Đăng giúp hắn cầm đồ linh tinh để hắn mở rương kiểm tra.
Xem xong hắn mới thở phào, nói: "May quá, chưa hư gì."
Tiết Li liếc qua, thấy trong rương có mấy chén trà quen mắt, nàng khựng lại, do dự nói: "Mấy chén trà này còn tốt, cũng phải bỏ sao?"
Gia phó không nhận ra Tiết Li, tưởng nàng là tiểu thư nào trong phủ đến tìm người, nói: "Là ý của đại công tử, mấy ngày trước có vị biểu cô nương dùng qua, mấy cái này không sạch sẽ nên không thể để lại chỗ đại công tử..."
Tiết Li nghe tới đây, trong đầu chợt như có sợi dây bị ai kích mạnh, vang lên một tiếng trầm đυ.c, khiến nàng tạm ngừng thở trong thoáng chốc. Một cảm giác xấu hổ và tức giận khó tả dâng lên, khiến mặt nàng không khỏi đỏ bừng.
Gia phó không để ý thấy sự thay đổi của nàng, thu dọn xong nói: "Đa tạ nương tử, tại hạ xin cáo từ."
Tiết Li gượng cười, nói: "Được."
Đợi gia phó đi xa, nàng vẫn đứng ngây người tại chỗ.
Ngân Đăng không nghe được gia phó nói gì, cũng không hiểu sao sắc mặt Tiết Li đột nhiên thay đổi. Hỏi: "Nương tử làm sao vậy?"
"Không có gì." Tiết Li nhanh chóng bình tĩnh lại, mặt không còn vẻ gì khác thường. "Thôi đừng đi tìm mẹ nữa, về đợi người vậy, nếu phá hỏng hứng của người lại bị dạy dỗ."
Qua cơn xấu hổ và giận dữ, nàng lại cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi chán chường, như thủy triều phủ qua đầu, nghẹn đến khó thở. Lương Yến không phải kẻ ăn chơi háo sắc, hiện giờ hắn đã có hôn ước, muốn tiếp cận hắn càng thêm khó khăn. Còn nàng giờ ăn nhờ ở đậu, chịu ánh mắt lạnh nhạt là điều không tránh khỏi, nhưng đối mặt với sự nhục nhã như vậy từ Ngụy Giới, nàng vẫn cảm thấy tức giận khó nhịn.
Lần đầu gặp trên xe, Ngụy Giới bề ngoài ôn hòa có lễ, quay đi liền ném chén trà nàng dùng qua, như thể nàng là thứ gì đó ghê tởm không thể chạm vào. Thật đúng là vị đại công tử cao cao tại thượng, trong mắt không hạt bụi của họ Ngụy.
Đáy lòng Tiết Li như thiêu một ngọn độc hỏa, thiêu đốt đến ngũ tạng lục phủ đều đau đớn khó chịu, khiến nàng gấp gáp muốn làm điều gì đó để dập tắt ngọn lửa độc này, giải tỏa mối hận trong lòng.
Ngụy Uẩn khinh thường nàng như vậy, nàng càng muốn dây dưa không rõ với Ngụy Giới mà nàng ngưỡng mộ, muốn khiến hắn bị ép phải liên quan đến cái tên Tiết Li. Đến lúc đó nàng có nhiều cách để lọt vào mắt Lương Yến, Ngụy Giới không phải thanh cao độ lượng sao? Chắc dù bị trêu đùa cũng không so đo như nàng. Dù sao nàng sẽ không để những người này dùng ánh mắt kia nhìn mình nữa, hà tất còn sợ làm tổn hại hòa khí.
Chưa đến ngày đi nghe học, cữu phụ cữu mẫu đã gọi Tiết Li đến dặn dò, bảo nàng đi xuân săn cùng các tỷ muội phải an phận, đừng làm mất thể diện họ Ngụy.
Tiết Li không ngờ việc xuân săn trong cung lại có phần của nàng. Đương kim hoàng thượng thích vui chơi, mỗi mùa xuân thu đều phải tổ chức một đợt vây săn long trọng, các vương công quý tộc ở Lạc Dương cũng đều theo hầu. Các tiểu thư đi du ngoạn phần nhiều là để xem mặt hôn phu, cũng có người theo các nam tử cùng săn bắn.
Xem ra cữu phụ quả thật đối xử với nàng không tệ, còn muốn cho nàng nhân cơ hội này kết giao bạn bè.
Xuân săn kéo dài mấy ngày, Ngụy Uẩn từng đi một lần, xe ngựa xóc đến nội tạng như muốn đảo lộn, đối với việc không thú vị lại ồn ào này đã tránh còn không kịp. Biết Tiết Li muốn đi, nàng quên cả chuyện mấy ngày trước đã làm nhục nàng, nhắc nhở: "Ngươi ra ngoài là mang danh họ Ngụy, đừng có kiến thức nông cạn. Người ta ai cũng vội vàng tìm chỗ dựa, đặc biệt là đám công tử họ Tư Mã và phủ thái úy ăn chơi trác táng, nhớ tránh xa bọn họ. Lần trước bọn họ trêu ghẹo muội muội một vị đô úy trên phố, người ta đến nói lý, ngược lại bị đánh gãy chân..."
Tiết Li không phải người không biết tốt xấu, tạ ơn Ngụy Uẩn rồi về Đào Khỉ Viện. Diêu Linh Tuệ vui vẻ dặn dò nàng đôi điều.
Nàng như vô tình hỏi một câu, quả nhiên, Ngụy Giới cũng sẽ đi.
Khu vực săn bắn ở ngoại ô, để tránh sai sót đã phái trọng binh canh gác, doanh trướng cũng được dựng sẵn trước khi các quý nhân đến.
Đoàn xe ngựa nối dài đi cả ngày, trời dần tối mới cuối cùng dàn xếp xong. Đường không được bằng phẳng, khó trách Ngụy Uẩn không muốn đi, Tiết Li xuống xe mà sắc mặt tái nhợt.
Ngụy Giới được triệu đến hầu cận bên tả hữu Hoàng Thượng nên không đi cùng họ. Tiết Li không thấy xe ngựa của hắn, nhưng nghe người hầu nói doanh trướng họ Ngụy ở kề bên.
Hoàng Thượng từ nhỏ đã không thông minh, được thái úy và quận công đề cử lên ngôi, từ đó chỉ mải mê vui chơi, làm nhiều chuyện hoang đường. Lên triều quần áo không chỉnh tề, ngủ say trên long ỷ cũng chẳng có gì lạ, thậm chí còn từng đánh một vị lão thần can gián ngay tại triều đình.
Đa số người đều xem người như một kẻ điên, không dám trêu chọc. Hoàng Thượng thuở nhỏ là bạn tốt với Ngụy Giới, mà Ngụy Giới cũng không chê cười người, nên dù hồ đồ, người vẫn luôn đối đãi Ngụy Giới có lễ.
Ngụy Lễ đứng ngoài doanh trướng hứng gió lạnh, chỉ một lúc sau đã nghe bên trong vang lên mấy tiếng kêu thất thanh của phụ nữ, rồi đến tiếng cười cuồng loạn của Hoàng Thượng. Chẳng bao lâu Ngụy Giới đi ra.
"Huynh trưởng..." Ngụy Lễ vẻ mặt kỳ lạ. "Bệ hạ có làm khó huynh không?"
"Không." Ngụy Giới lạnh mặt, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
Ngụy Lễ cũng đoán được, bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ vẫn thích trêu đùa huynh trưởng."
"Đi thôi, canh giờ không còn sớm."
Ngụy Giới mỗi ngày đều ngủ đúng giờ dậy đúng giấc, cứ thế đều đặn hai mươi năm, ngay cả lúc xuân săn cũng không ngoại lệ. Ngụy Lễ vừa đi vừa nói: "Lần xuân săn này, tên trai lơ của Thái Hậu cũng theo tới. Phu nhân Hàm Sơn vương tính tình nóng nảy, nếu hắn lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hàm Sơn Vương, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận nên thân..."
Ngụy Giới không có phản ứng gì, chỉ bình thản nói: "Ngụy Lễ, ra ngoài nói năng cẩn thận."
Ngụy Lễ đành thở dài, không nhắc chuyện này nữa. Khi đi gần đến chỗ doanh trướng, chợt nghe một tràng tiếng chân dồn dập, như có người đang vội vã chạy về phía họ.
Tấn Thanh đi theo sau Ngụy Giới lập tức đặt tay lên chuôi đao, nhưng khi nhìn rõ người đến lại không khỏi khựng lại. Trong nháy mắt, chỉ thấy vạt áo người ấy tung bay, như cánh bướm vỗ nhẹ lao vào lòng Ngụy Giới.
Ngụy Lễ kinh ngạc đứng sững tại chỗ, ngược lại Ngụy Giới vốn mặt không gợn sóng cuối cùng cũng lộ một tia rạn nứt. Hắn cứng người, trong mắt là vẻ kinh ngạc không thể giấu, đến nỗi nhất thời quên đẩy nữ tử ra.
"Đại công tử... cứu ta", nữ tử ngẩng mặt, ánh lửa chung quanh chiếu rọi những giọt lệ trên mặt nàng, tóc mai ướt đẫm nước mắt dính bết vào má. Đôi mắt ướŧ áŧ của nàng, ánh lửa trong đó vỡ vụn theo từng giọt lệ run rẩy. Nàng đỡ cánh tay Ngụy Giới, thân hình mềm mại khẽ run vì hoảng sợ, giọng mang chút âm điệu Ngô mềm ấm. Giờ phút này như sợ bị đẩy ra, nàng nắm chặt hơn tay áo hắn, nức nở cầu xin.
"Biểu ca... biểu ca cứu muội..."