Hoài Kiều

Chương 4

Ngụy thị là hào tộc có uy vọng nhất hiện nay, sớm đã không còn môn phiệt nào có thể tranh phong. Trước đây, cũng chỉ có Quảng Lăng Chu thị có thể đối địch được với Ngụy thị đôi chút.

Tuy giờ Chu thị không thể sánh với Ngụy thị, nhưng vẫn là vọng tộc quyền quý trăm năm. Tiên đế từng có ý gả công chúa cho Ngụy Giới, nhưng bị hắn từ chối, từ đó những nữ tử muốn kết thân với hắn như nước chảy qua sông. Cuối cùng phụ thân Ngụy Giới là Ngụy Hằng chọn đích nữ Chu thị là Chu Tố Ân, một phần vì xuất thân của nàng, phần nữa vì Chu Tố Ân cũng là tài nữ nổi danh, có tiếng tăm tại vùng Quảng Lăng.

Ngụy Giới là cây ngọc cành lan, Chu Tố Ân cũng có phong thái ẩn dật thanh cao. Hai người vốn xứng đôi vừa lứa, thậm chí còn cùng nhau du ngoạn, để lại mấy thiên từ phú nổi tiếng bên Lạc Thủy. Chỉ không biết sao lại có Lương Yến chen vào, Chu Tố Ân bỗng đổi lòng, cuối cùng hôn ước lại rơi vào tay phủ Bình Xa hầu.

Ngụy thị không để một Chu Tố Ân tầm thường vào mắt, với thân phận của Ngụy Giới tự nhiên không bận tâm một hôn sự nhỏ, nhưng việc này liên quan đến thể diện Ngụy phủ. Không chỉ người trong Ngụy thị, ngay cả những kẻ ngưỡng mộ Ngụy Giới cũng căm phẫn, chỉ riêng hắn lại rộng lượng, nhìn thấu mọi chuyện, thậm chí không nhớ hiềm khích cũ mà chúc phúc cho đôi bên.

Ngụy Giới khoan dung độ lượng, còn Ngụy Uẩn thì không được, nhắc đến tên Lương Yến là nghiến răng nghiến lợi.

"Chu Tố Ân thật là có mắt không tròng, đường huynh ta chịu hạ mình kết thân với nàng là phúc phần nàng cầu chẳng được, thế mà lại cùng Lương Yến trêu chọc huynh trưởng ta..."

Tiết Li ánh mắt tối sầm, ngón tay trong tay áo thầm siết chặt, hỏi khẽ: "Có lẽ hai người thật sự tình đầu ý hợp, đại công tử lại độ lượng."

"Tình đầu ý hợp gì chứ, rõ ràng là Lương Yến cố ý chống đối đường huynh." Ngụy Uẩn trong phủ thường bị quản giáo, không cho nàng bàn tán sau lưng người khác, nếu truyền đến tai phụ thân còn bị phạt, giờ gặp Tiết Li tính tình dịu dàng lại chịu khó lắng nghe, nhất thời như mở rương kho, kể hết mọi chuyện cho nàng nghe.

"Lương Yến và đường huynh quen biết từ nhỏ, cái gì cũng phải tranh hơn thua. Đường huynh thích nhất đàn tốt, hắn thà chịu Bình Viễn Hầu đánh một trận nguy hiểm, cũng phải âm thầm bỏ gấp ba giá mua đi cây đàn đường huynh vừa ý. Về sau càng thế, hễ đường huynh thích thứ gì, hắn đều theo đuổi tranh giành, cốt để đường huynh không vui, giờ ngay cả hôn sự cũng phải cướp." Ngụy Uẩn càng nói càng giận, không để ý thần sắc Tiết Li đã thay đổi.

Nếu chỉ vì chống đối Ngụy Giới, nàng ngược lại yên tâm đôi chút. "Thế tử làm vậy quá đáng thật, đại công tử không oán giận sao, lại cũng mặc hắn?"

Ngụy Uẩn cười lạnh, nói: "Đường huynh tính tình cao khiết, khoan dung độ lượng, không chấp nhặt như bọn tiểu nhân."

Tiết Li khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ thấy cũng phải, Ngụy Giới dường như là bậc quân tử đoan chính lễ độ, dù trong lòng bực mình cũng chỉ âm thầm nuốt giận, quyết không làm chuyện xé rách mặt với người. Chỉ là mặc Ngụy Uẩn nói Lương Yến thế nào không tốt, đó đều là lời một phía, nếu hắn thật không chịu nổi, Ngụy Giới sao có thể dung hắn đến nay, chắc trong đó còn có nội tình khác.

"Nghĩ cũng phải, chỉ là đại công tử tốt như vậy, thế tử cần gì phải nhắm vào khắp nơi." Tiết Li có ý bênh vực Ngụy Giới, nhưng Ngụy Uẩn không để nàng nói tiếp.

"Đường huynh là bậc quân tử danh vang thiên hạ, loại tiểu nhân như hắn không sao bằng được, sinh lòng ghen tị nên mới nhắm vào khắp chốn, đường huynh làm gì để ý đến hắn." Lời Ngụy Uẩn đều bảo vệ Ngụy Giới, không giấu được sự khinh thường với Lương Yến.

Tiết Li trầm mặc một lát, liếc nhìn Ngụy Uẩn, mới chậm rãi phụ họa: "Tỷ tỷ nói phải."

——

Từ khi biết những chuyện này qua Ngụy Uẩn, một ý niệm đã nảy mầm trong lòng Tiết Li, luôn muốn đâm chồi từ đáy lòng. Nhưng nàng băn khoăn rất lâu, vẫn đè nén ý nghĩ đó xuống.

Đại phòng ở phía đông, Tiết Li ở tại sườn tây, nàng không tìm được lý do chính đáng nào để gặp Lương Yến.

Nếu không nhờ Ngụy Uẩn kể lại, Tiết Li cũng không biết Lương Yến và Ngụy Giới quen biết từ nhỏ. Tuy Lương Yến vài lần ngang ngược cướp tình, Ngụy Giới vẫn chưa từng sinh hiềm khích với hắn, hoặc có thể nói Ngụy Giới không so đo với bất kỳ ai, cũng không phải đối đãi Lương Yến khác người thường.

Tiết Li nhớ đến mùi hương lạnh trong xe Ngụy Giới ngày ấy, liền như vô tình nhắc với Ngụy Uẩn về chuyện này.

"Hôm đó đại công tử tốt bụng đưa ta về phủ, trong xe có mùi hương đặc biệt dễ chịu, trước giờ chưa từng ngửi thấy... Không biết là hương gì?" Nàng nghĩ nếu là loại hương liệu đặc biệt của đại phòng, nàng mở lời xin rồi tự đi lấy, có lẽ sẽ có cơ hội gặp Lương Yến.

Ngụy Uẩn cười nhạt một tiếng, khinh thường nói: "Hương của huynh trưởng do y sư trong phủ tự tay chế thành, có công hiệu an thần định tâm, không phải ai cũng có tư cách dùng."

Tiết Li không vì lời nàng mà lộ vẻ xấu hổ buồn bực, ngược lại tươi cười duyên dáng, nói: "Vậy cũng không sao, trên đường đến Lạc Dương có nghe một vị lang trung giang hồ nói, bạch hải đường dùng để an thần cũng rất tốt, tuy không bằng hương liệu quý của đại công tử, nhưng cũng đáng thử. Chỉ là bạch hải đường khó tìm, đợi ta tìm được sẽ chế thành hương tặng tỷ tỷ."

Nghe nàng nói thế, sắc mặt Ngụy Uẩn hòa hoãn hẳn, nói: "Bạch hải đường có gì khó? Phía đông Ngụy phủ có một khu vườn đầy hoa hải đường, đủ mọi chủng loại. Giờ này hải đường đang độ nở rộ, ngươi muốn hái cứ việc đi hái, ta đợi ngươi chế thành hương đem tới."

Nói đến đây, nàng chợt nhớ ra điều gì, đặc biệt nhấn mạnh với Tiết Li: "Nếu có ai hỏi, cứ nói là ta muốn chế hương nên sai ngươi đi hái giúp."

Ngụy Uẩn không thấy việc sai khiến Tiết Li có gì không phải, trong lời nói còn thường lộ vẻ khinh thường nàng. Tiết Li chỉ mỉm cười ôn hòa, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo.

Tiết xuân đang độ, đi trên đường Ngụy phủ có thể ngửi thấy từng cơn gió thơm, bướm ong thường bay vụt qua tay áo.

Các thị nữ bưng đồ đi ngang qua thủy tạ, không hẹn mà cùng ngoảnh lại dò xét người bên trong.

Lương Yến mặc trường bào màu nguyệt bạch, thêu hình bóng trúc và chim bay, nhìn từ xa quả là một vị lang quân anh tuấn. Đối diện hắn, Ngụy Giới vẫn một thân áo dài sương bạch khoác thêm áo choàng màu thanh thương, nếu là người khác mặc hẳn đã nhạt nhòa, nhưng trên người Ngụy Giới lại càng tôn thêm khí chất như hoa của hắn.

So với Ngụy Giới quá mực đoan chính, tựa vầng trăng cao vời không thể với tới, Lương Yến lại gần gũi bình dị hơn nhiều. Hắn tính tình tốt lại rộng giao bằng hữu, thường cùng người rong ruổi ngựa xe, khiến bao nhiêu nương tử trên đường phải liếc nhìn. Tuy không thể sánh với vẻ diễm lệ độc nhất của Ngụy Giới, người mến mộ hắn vẫn không phải ít.

Hai người đang đánh cờ trong thủy tạ, đã có không ít thị nữ giả vờ đi ngang qua, thậm chí còn qua lại mấy lượt.

"Ngươi không ở Lạc Dương đã lâu, trong triều lại sinh nhiều chuyện, chắc ngươi đã nghe." Lương Yến cầm quân đen chần chừ chưa đặt, lòng bàn tay vuốt ve quân cờ lạnh lẽo, tâm trí đã phiêu diêu nơi khác.

"Bệ hạ sủng hạnh một phi tần, vị này có thai, mãi đến tháng thứ sáu mới bị Thái hậu phát hiện. Người là trưởng nữ của trị thư hầu ngự sử, hiện đã chết thảm cả mẹ lẫn con. Hầu ngự sử nuốt không trôi cơn giận này, định tìm bá phụ phân xử, vừa ra khỏi Ngụy phủ đã bị xe ngựa của phủ thái úy nghiền chết."

Lương Yến lộ vẻ không đành lòng, không muốn nhớ lại cảnh tượng ngày ấy.

Ngụy Giới hỏi hắn: "Còn muốn đi tiếp không?"

Lương Yến cau mày quét mắt nhìn bàn cờ, không còn do dự, nhanh chóng đặt xuống một quân. Ngụy Giới lập tức theo sau với quân trắng, không chút do dự.

"Bệ hạ tính tình nhu nhược, hiện Thái hậu nắm giữ triều chính, đề bạt tâm phúc chèn ép trọng thần. Thái úy lại nắm giữ trọng binh, ngay cả Tấn Vương cũng phải chết oan, bao kẻ nhìn ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi. Giờ ai cũng lo tự bảo vệ mình, phủ Bình Viễn Hầu còn không giữ nổi, ngươi còn có thể làm được gì?"

"Ta không thể, chẳng lẽ ngươi cũng không thể? Con dao này sớm muộn cũng sẽ rơi xuống đầu các ngươi, chỉ bo bo giữ mình? Nào có dễ dàng vậy, đến lúc đó Ngụy thị cũng không khá hơn đâu."

"Dù không khá hơn, rồi cũng qua đi." Ngụy Giới đáp nhạt nhẽo, khiến Lương Yến tức giận đùng đùng, xô ghế đứng dậy.

Lương Yến nhìn lại bàn cờ, đã thua trắng cả bàn, hắn luôn không thắng nổi Ngụy Giới, việc gì cũng vậy. Lại thấy vẻ mặt vân đạm phong khinh của Ngụy Giới, trong lòng càng thêm tức giận, không muốn ở lại cùng hắn nữa, bước nhanh ra khỏi thủy tạ.

Lương Yến đi vội vàng, không để ý dưới chân, nên khi Tiết Li định cúi người nhặt cành hoa rơi, hắn đã vô tình dẫm lên trước.

Tiết Li khựng lại, ngước mắt nhìn Lương Yến, lúc này hắn mới hoàn hồn, vội vàng xin lỗi nàng: "Tại hạ mắt vụng về... À, là nàng sao?"

"Lang quân đi gấp quá." Tiết Li đứng thẳng dậy, giọng hơi trách móc. Trong lòng ôm bạch hải đường theo động tác rào rạt run rẩy, đứng gần còn ngửi được mùi hương dìu dặt.

Lương Yến nhặt cành hải đường bị hắn dẫm nát, tiện tay ném vào đám cỏ khô: "Nàng hái nhiều bạch hải đường thế để làm gì?"

"Tỷ tỷ muốn chế hương, sai ta đến hái hoa về giúp, không ngờ lại gặp được công tử ở đây..." Tiết Li mỉm cười nhạt, đôi mắt trong veo như lưu ly, dưới ánh xuân chiều óng ánh như ngọc.

"Tỷ tỷ?"

"Ngụy Uẩn là biểu tỷ của tiểu nữ."

Lương Yến thấy cánh hoa trắng muốt trong mái tóc đen nhánh của nàng, theo bản năng định đưa tay phủi giúp, chợt nhớ ra mình đang ở Ngụy phủ, thấy hành động quá đỗi suồng sã, cánh tay giơ nửa chừng lại buông xuống. Đối diện ánh mắt ngỡ ngàng của Tiết Li, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Trên đầu nàng có cánh hoa."

Tiết Li đưa tay sờ soạng mấy cái, vẫn chưa phủi được cánh hoa, ngược lại để Lương Yến thấy vết xước trên mu bàn tay nàng.

"Sao tay nàng lại bị thương thế?"

Tiết Li thản nhiên đáp: "Cành hải đường hơi cao, lúc chiết hoa không cẩn thận bị xước, không sao đâu... Lang quân giúp ta xem, cánh hoa còn không?"

Lương Yến nghe vậy càng nhíu chặt mày, nhìn nàng hồi lâu như muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì thêm. Dù sao cũng là người của Ngụy thị nhị phòng, Ngụy Uẩn dường như không phải người dễ chung sống, nếu muốn khi dễ một đứa biểu muội ăn nhờ ở đậu, xem như nha hoàn sai khiến, có lẽ cũng chẳng phải chuyện hiếm.

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn không nhịn được nói: "Nếu nàng bị khi dễ trong phủ, cứ đến tìm Ngụy Giới chủ trì công đạo. Hắn làm người chính trực, chắc chắn không ngồi yên ."

Tiết Li lắc đầu, nói: "Không ai khi dễ ta đâu, lang quân nghĩ nhiều rồi."

Lương Yến cũng không ép thêm, nói: "Vừa rồi dẫm nát hoa của nàng, mong nàng đừng để bụng. Ta còn việc, xin cáo từ trước."

Tiết Li ôm chặt cành hải đường trong lòng, cúi mắt từ biệt hắn, nhanh chóng quay người rời đi. Chưa đi được mấy bước, từ xa đã thấy Ngụy Giới ngồi một mình trong thủy tạ, hắn ở đó tựa một bức họa trầm lặng.

Trong đầu Tiết Li bỗng dưng nảy sinh ý niệm kỳ lạ, không biết từ đâu đến, cứ giãy giụa muốn trồi lên từ đáy lòng.

"Ta tìm khắp nơi mà không thấy trâm châu của nương tử đâu..."

Ngân Đăng vừa bị nàng tìm cớ đuổi đi đã đuổi theo kịp. Tiết Li đáp: "Chắc rơi đâu đó rồi, tìm không thấy thì thôi."

Ngân Đăng vâng dạ, rồi bỗng mừng rỡ nói: "Người trong thủy tạ hình như là đại công tử."

"Về sớm đi, chế xong hương còn phải đem cho tỷ tỷ nữa."

Ngân Đăng đỡ lấy cành hoa trong lòng Tiết Li, tò mò nói: "Trước giờ không biết nương tử còn biết chế hương."

"Kiến thức nửa vời thôi." Chuyện bạch hải đường chế hương bất quá là nàng bịa đặt. Là do mẹ muốn theo nhị phu nhân đi ngắm hoa, nàng mới biết được phía đông Ngụy phủ trồng một vườn bạch hải đường hiếm có. Ngụy Uẩn ngưỡng mộ Ngụy Giới như vậy, nhất định sẽ bảo nàng đi hái hoa chế hương, rồi lẫn lộn một phen để người ta tưởng là do tay nàng làm, đem biếu Ngụy Giới để lấy lòng. Nhưng mùi hương thô thiển như thế, Ngụy Giới ắt chướng mắt, làm sao chịu dùng.